TÌM NHANH
[VTĐD]_BỆNH VIỆN PHI NHÂN LOẠI
View: 1.266
Chương trước Chương tiếp theo
Chương 43: Sự tương đồng sau khi điều hòa máu
Upload by NHÂY TEAM
Upload by NHÂY TEAM
Upload by NHÂY TEAM
Upload by NHÂY TEAM
Upload by NHÂY TEAM
Upload by NHÂY TEAM
Upload by NHÂY TEAM
Upload by NHÂY TEAM
Upload by NHÂY TEAM
Upload by NHÂY TEAM
Upload by NHÂY TEAM
Upload by NHÂY TEAM
Upload by NHÂY TEAM
Upload by NHÂY TEAM

Di Quang ngồi thu lu trước của phòng bệnh chăm sóc đặc biệt, nắm cây kẹo que qua cửa sổ cho Thẩm Thanh Dạ.

“Cô ấy sao rồi?” Thẩm Thanh Dạ hỏi.

Di Quang hỏi: “Bác sĩ Hải hả?”

Thẩm Thanh Dạ lắc lắc đầu: “Bạn gái tôi.”

Sau khi phun ra ba chứ bạn gái tôi này, Thẩm Thanh Dạ lại đau khổ vô cùng nói: “Không, không phải bạn gái.”

Anh ta rõ ràng hơn bất kỳ ai, bản thân mình đã không còn tư cách yêu đương kết hôn nữa rồi.

Anh ta tu đạo mấy trăm năm, vẫn luôn coi mình là một con người, cho rằng bản thân mình có thể đi trên con đường khác với các bậc cha chú, hoàn toàn tránh khỏi bi kịch của huyết tộc gia truyền, làm một người sinh sống bình thường.

Tan biến cả rồi, anh ta đã phá hủy hết rồi.

Vốn dĩ anh ta khống chế rất tốt, cho dù sau khi mặt trời xuống núi rồi, anh ta cũng nhịn lại được cơn khát mãnh liệt kia. Nhưng anh ta không nghĩ tới, bạn gái lại đột nhiên ôm anh ta một cái.

Khi đó, dục vọng hút máu giống như răng nanh của dã thú vậy, kêu gào muốn phá tan lớp da, hung hăng cắn xé ấm áp trong lồng ngực, nuốt hết cô ấy vào bụng, để cô ấy hòa làm một với mình.

Anh ta thật sự nhịn không được nữa rồi, ngay khoảnh khắc sắp sụp đổ đó, anh nghe ngửi được hương vị của Hải Xuy Sa.

Bác sĩ kia, hương vị trên người cô…. Cách một lớp da vẫn có thể ngửi được, hương vị mỹ vị khiến người ta thèm nhỏ dãi, là thứ thay thế mạnh nhất.

Vị máu ngọt lành mà anh ta khát cầu có thể để anh ta bình ổn lại được, không làm tổn thương đến máu của bạn gái anh ta!

Thuốc an thần của anh ta!

Sau lúc đó, anh ta đánh mất lý trí, phát ra âm thanh đến mức bản thân anh ta cũng chán ghét, giống như dã thú khát máu.

Đến lúc lấy lại tinh thần, chỉ còn lại tuyệt vọng.

Anh ta rũ đầu, uể oải ỉu xìu nói: “Cô ấy, có bị thương không? Sau …. Sau này tôi….”

“Tỉnh rồi, cô gái đó ấy.” Di Quang nói, “Trạng thái cảm xúc không được tốt lắm, chẳng qua anh yên tâm, bọn Mai Phong có kinh nghiệm lắm, có thể làm cô ấy quên đi.”

Đầu Thẩm Thanh Dạ cúi càng thấp, nhỏ giọng khóc nức nở.

Di Quang nói: “Quan trọng ở chỗ anh, anh có tính toán gì không? Cũng không thể trốn tránh nha, ít nhất, phải xin lỗi.”

“Tôi không biết.” Thẩm Thanh Dạ nói: “Tôi không để chấp nhận hình phạt được…. Đó là nơi trừng phạt yêu ma quỷ quái, nhà giam La thành…. Anh cũng biết nhỉ? Là vùng đất vô cùng giá lạnh, là thành phố ngầm không thấy ánh mặt trời, giam giữ toàn đại yêu đại quỷ, đi nơi đó, không bằng để tôi chết đi.”

Nhưng anh ta lại không muốn chết.

“Làm sao giờ đây!” Thẩm Thanh Dạ thống khổ bứt tóc, “Tôi không muốn chết nhưng sống cũng không có ý nghĩa gì nữa….”

Di Quang vẫn nói câu nói kia: “Không thể trốn tránh, người bị hại không phải là anh, anh lại suy nghĩ cho bản thân mình trước, thái độ như thế là không được.”

Thẩm Thanh Dạ nghe hiểu được đạo lý này.

Anh ta đúng thực như lời chính mình nói, gần như cùng cấp bậc với con người, khả năng lý giải tốt hơn những người không phải người một chút.

Đạo lý có thể nghe được, cũng sẽ tự hỏi.

Thẩm Thanh Dạ: “Tôi…. Tôi sẽ xin lỗi các cô ấy, nhưng tôi có một thỉnh cầu.”

Anh ta ngẩng đầu: “Có thể chờ tôi tiễn cô ấy đi rồi hãy báo nguy?”

“Có thể á.” Di Quang gật gật đầu, “Tôi đi gọi Hải Xuy Sa tới?”

“….. Chờ chút.” Bỗng nhiên Thẩm Thanh Dạ gọi anh lại.

Bàn ta anh ta duỗi ra khỏi cửa sổ, nắm lấy cái đuôi của Di Quang.

Chẳng qua, đuôi hồ ly mềm mượt như tơ lụa, trượt khỏi lòng bàn tay anh ta.

Thẩm Thanh Dạ: “Anh…… còn nữa, xin lỗi anh.”

Anh ta chỉ vào cánh tay Di Quang: “Tôi không biết phải đền bù cho anh như thế nào, xin lỗi anh, nếu tôi còn có sau này, tôi sẽ cố gắng hết sức bù đắp sai lầm của mình.”

“Tôi?” Di Quang nâng cánh tay lên, cười cười: “Không cần xin lỗi, là tôi chủ động cho anh cắn, không phải anh chủ động cắn tôi, không sao cả.”

Vẻ mặt Thẩm Thanh Dạ rất cổ quái, do dự một lát, anh ta nói: “Tôi không biết nên giải thích với anh như thế nào.”

“Gì cơ?”

“Anh với bác sĩ Hải, có quan hệ huyết thống sao?”

Di Quang sửng sốt: “Nghĩ cũng không thể nào có được? Tôi là yêu đấy!”

“Nói như thế nào giờ….” Thẩm Thanh Dạ chép miệng nói, “Máu của mỗi người, mùi vị đều khác nhau nhưng nếu huyết thống gần, mùi vị cốt lõi sẽ vẫn tương tự. Cho nên chúng tôi có thể dựa vào mùi vị của máu để phán đoán quan hệ thân sơ của con người. Ví dụ như, giống như nước hoa vậy.”

Thẩm Thanh Dạ nói: “Nước hoa chia thành hương đầu, hương giữa và hương cuối. Máu cũng giống thế.”

Cái này vượt qua phạm vi hiểu biết của Di Quang, anh ở lại nghiêm túc nghe Thẩm Thanh Dạ nói.

“Về cơ bản, những người nữ có họ hàng gần, hương giữa sẽ giống nhau, còn nam thì hương đầu sẽ giống nhau.” Thẩm Thanh Dạ giải thích, “Máu người, bình thường đều là sản phẩm của hương đầu và hương giữa. Anh còn nhớ không, tôi đã từng nói, máu có con người có phân loại cao thấp?”

“Anh nói tiếp đi.”

“Nền tảng của chất lượng, là hương sau.” Thẩm Thanh Dạ nói, “Hương sau có liên quan tới hồn phách căn nguyên huyết mạch.”

“Sau đó thì sao?” Di Quang hỏi.

Thẩm Thanh Dạ nói: “Chúng tôi không uống máu yêu, là bởi vì hương sau và hương giữa của máu yêu loãng, giống như nước sôi để nguội mậy, còn rất hỗn loạn. Tóm lại là uống không ngon. Cũng vì nguyên nhân đó mà chúng tôi không có mê muội máu yêu, nên khi máu anh tiến vào miệng tôi, tôi mới có thể tỉnh táo lại.”

Thẩm Thanh Dạ điều chỉnh tư thế, hơi khom người xuống, trợn tròn mắt nói: “Nhưng mà Di Quang, máu của anh với Hải Xuy Sa, hương sau có hương vị giống nhau, rất là kỳ lạ.”

Anh ta nhấn mạnh: “Kỳ lạ lắm đó.”

“Máu của Hải Xuy Sa, hương sau vô cùng thuần khiết, dư vị bất tận, hình dung sao nhỉ, như vị ngọt của giọt rượu hoa quế cuối cùng vậy.”

Di Quang thích ngọt: “Ồ.”

“Anh cũng thế.” Thẩm Thanh Dạ nói: “Một yêu một người, hương sau không có khả năng giống nhau được.”

“Không có khả năng sao?”

“Đúng thế.” Thẩm Thanh Dạ mút dư vị trên đầu ngón tay, “Huống chi hương sau còn độc đáo như vậy.”

Anh ta dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn về con hồ ly ngồi ngoài cửa: “Không phải là ngàn năm trước, anh để lại huyết mạch với con người đấy chứ?”

Những lời này, dọa cho Di Quang chết trân tại chỗ luôn.

“……” Di Quang kiểm tra đi kiểm tra lại cơ thể mình, tỏ vẻ “Không thể nào nha.”

“Thật sự?”

“Tuy là tôi không nhớ rõ chuyện trước kia nhưng mà tôi có thể khẳng định, tôi còn chưa từng kết hôn.” Ba cái đuôi của hồ ly thay phiên nhau cào cái ót, vô cùng ngượng ngập nói: “Tôi, tôi đi theo lối thanh tu. Khụ…. Tôi vừa mới kiểm tra hồn tức của mình rồi, chưa từng có mà.”

Anh còn là một con hồ ly trong trắng thuần khiết đấy, độc thân ngàn năm, mi thanh mục tú, sao đột nhiên có hậu bối rồi, thăng cấp lên thành tổ tông của Hải Xuy Sa!

Tuyệt đối không thể!

Thẩm Thanh Dạ lại hoài nghi chính mình: “Chẳng lẽ tôi cảm nhận sai rồi? Không thể nào thế được…. Rượu có thể phẩm sai nước hoa cũng có thể ngửi sai nhưng máu, tôi chắc chắn không thể sai lầm được. Hương vị giống nhau thì chắc chắn giống nhau. Ý là nói, huyết mạch hoặc hồn phách của các người, chắc chắn có chỗ nào đó tương tự.”

Rất ngọt, hương sau còn có thể chữa lành rất tốt.

Có thể làm cho lòng người thỏa mãn vui mừng, rồi bình tĩnh lại, muốn ngừng không được, khát khao nhiều hơn.

“Đúng thế, lạ lùng ghê.” Di Quang nói: “Chẳng qua những điều kỳ lạ trên thế gian giống nhau quá nhiều, có lẽ ngàn năm trước, tôi có duyên phận với tổ tông của cô ấy đi.”

Bạn gái của Thẩm Thanh Dạ….. bây giờ nên gọi là bạn gái cũ, Mai Phong tốn hơn ba giờ, cuối cùng mới cấy ghép được ký ức cho cô ấy.

Trong trí nhớ của cô gái này, sau cái ôm ở khúc ngoặt cầu thang, là tranh cãi với nhau kịch liệt. Sau lúc đó, Thẩm Thanh Dạ đưa tay đẩy cô ấy khiến cô ấy trượt chân lăn ngã trên cầu thang, đập vào vùng thái dương.

Thái dương phải khâu một mũi, đùi bị ngã nên cũng sưng lên, cô gái đó vẫn không đành lòng nói chia tay.

Tình huống như thế này còn cần Thẩm Thanh Dạ phải trình diễn một tiết mục chia tay đầy tuyệt tình.

Thẩm Thanh Dạ đeo khẩu trang lên, đứng ở cửa xa xa, trầm giọng nói: “Tôi không có gì để nói với cô.”

“Vậy anh nói yêu đương với tôi, là đang lừa tôi sao?”

“Không thì sao? Cô cho rằng tôi coi trọng cô thật à?”

Hải Xuy Sa nghe không nổi vở kịch chia tay vụng về cổ lỗ sĩ này nữa, đi ra khỏi văn phòng, để lại thống khổ cho bọn Mai Phong.

Ra cửa, nhìn thấy Di Quang, Hải Xuy Sa mới cảm thấy đôi mắt và tâm hồn mình được gột rửa rồi.

Cô có một kế hoặc, đêm nay đợi cho hồ ly ngủ rồi, dùng cách chữa trị bằng hồn phách, thử tịnh hóa chú cho anh.

“Ăn cơm không?” Hải Xuy Sa vuốt cái đuôi của anh.

Cái đuôi trơn trượt lúc trước Thẩm Thanh Dạ nắm không được bây giờ bị Hải Xuy Sa nắm trong tay, ngoan ngoãn như con của cô vậy.

Di Quang: “Muốn, ăn gì thế?”

Hải Xuy Sa: “Anh mà nói, chắc chắn muốn ăn một một đĩa trái cây.”

“Ngon thế à?” Trước mắt Di Quang sáng ngời, đuổi theo Hải Xuy Sa hỏi, “Lại giải thích sao đây? Muốn chúc mừng cái gì à?”

“Thì tâm trạng tốt, cho anh ăn ngon một chút.”

Hồ ly đi theo cô tới văn phòng.

Hải Xuy Sa đóng cửa lại, rút dao gọt hoa quả ra, biểu diễn tiết mục cắt tỉa trái cây.

Di Quang ngoan ngoãn ngồi trên ghế sô pha, ghế sô pha cũ không chịu nổi trọng lượng của anh khiến anh lõm sâu vào, ôm lấy cái đuôi của mình, lại bị dư ra một cái đuôi để chống đỡ, nhìn như một quả cầu hồ ly vậy.

Hải Xuy Sa đặt đĩa trái cây đã cắt sẵn lên cái đuôi của anh, quả cầu hồ ly lập tức nở rộ, cảm ơn rối rít, híp mắt thưởng thức trái cây, cắn răng rắc, đến cả âm thanh nhai nuốt cũng đáng yêu quá chừng.

Hải Xuy Sa tựa vào một bên của bàn làm việc, cô bưng ly trà bổ huyết dưỡng sinh của mình lên, vẻ mặt đầy hạnh phúc.

Văn phòng có đốt hương, hồ ly ăn no, cái mũi ngửi ngửi, nói: “Là an thần hương à?”

“Ừ.” Hải Xuy Sa nói, “Bưng nó về phòng bệnh nghỉ ngơi đi.”

Dựa vào chu kỳ vết thương do chú rách ra của anh thì, bây giờ là lúc anh mệt mỏi muốn ngủ nhất, hơn nữa tối nay anh vận động quá nhiều, lại mất máu, thêm chút an thần hương, anh sẽ ngủ càng sâu hơn so với dự tính của cô.

Di Quang ôm lư hương nhỏ về phòng bệnh nghỉ ngơi, Hải Xuy Sa chờ nửa tiếng, lặng lẽ lên lầu.

Bên kia Thẩm Thanh Dạ vừa xong, lúc lên lầu, Hải Xuy Sa liếc mắt nhìn một cái, thấy Mai Phong đưa cái cô gái kia đi, giới thiệu nhà khác đối diện với cô ấy.

Lên tới lầu 5.

Hải Xuy Sa im hơi lặng tiếng đứng bên ngoài phòng bệnh của Di Quang.

Di Quang ngủ luôn thích để một bóng đèn nhỏ trên lối đi. Có lẽ là ngủ say dưới lòng đất quá lâu rồi, anh có bóng ma tâm lý cho nên cần phải có ánh sáng mới có thể đi vào giấc ngủ được.

Hải Xuy Sa nhẹ nhàng đẩy cửa ra, thử gọi tên anh một tiếng.

Tóc Di Quang có hơi dài, bình thường anh hay vén tóc mái lên, mượn một cái kẹp tóc của cô cố định lại, để lộ đôi mắt ra. Lúc đi ngủ, hồ ly này còn rất cẩn thận, tóc cũng chải xuôi ra, tán hết xuống, dùng trạng thái thoải mái nhất đi vào giấc ngủ.

Anh thích chôn quá nửa gương mặt vào trong gối đầu, ngủ nghiêng mình.

Trong lồng ngực sẽ ôm một cái đuôi, hai cái đuôi khác sẽ rũ xuống mép giường, lúc thì thu lại lúc thì thả ra. Thả hay thu sẽ dựa vào tư thế lúc ngủ quyết định.

Hải Xuy Sa nhìn chằm chằm anh một lúc lâu, tên hồ ly này chỗ nào cũng đẹp mặt, cô nhìn không biết chán.

Lúc lấy lại tinh thần, Hải Xuy Sa gạt cái đuôi hoạt bát kia ra, thử rút hồn phách của mình ra.

Mỗi lần hồn phách rời khỏi thân thể, sẽ đột nhiên lay động một chút, giống như bị say xe. Mà mỗi lần thu hồn phách về lạ cơ thể, sẽ giống như có gì đó đâm sầm vào, có cảm giác nôn nghén.

Hải Xuy Sa nghĩ, hôm nay cho dù là say xe hay là nôn nghén, cô phải làm ra bước trị liệu đầu tiên.

Là một bác sĩ, phải có tinh thần thử sai không biết sợ cho dù có phải trả giá như thế nào.

Cô thả lỏng bản thân, từ từ để hồn phách thoát ra, lại ngưng thần nhìn Di Quang đang nằm trên giường.

“Ưm….Lạ ghê.”

Lúc này cô nhìn thấy Di Quang, không phải là hồ ly, mà là hồn phách hình người.

Anh ghé trên giường, một chân đạp lên cái đuôi.

Cũng tốt, trạng thái hình người….phân bố vết thương càng dễ thấy hơn, cũng dễ dàng trị liệu.

Hải Xuy Sa từ từ bay tới, muốn tìm chỗ miệng vết thương thử tịnh hóa thử xem sao.

Trời xanh chứng giám, trước khi tới, mục tiêu của Hải Xuy Sa là một ít vết thương nhạt trên cánh tay của hồ ly. Nhưng trời không chiều lòng người, tên hồ ly này lại lộ một cái chân dài ra, Hải Xuy Sa có cố gắng thế nào cũng không dời ánh mắt đi được.

Trên đùi anh, có một chú thương dài rất dài.

Ngay dưới mí mắt cô.

Là tự anh đưa tới trước mắt cô đấy nhá!

Hải Xuy Sa nghĩ, bỏ xa lấy gần cũng không phải là rắp tâm bất lương gì. Thử ở chỗ chú thương rõ ràng như vậy, hiệu quả có lẽ sẽ rõ ràng hơn, không sai! Vậy thì là nó đi!

Hải Xuy Sa đưa tay lên.

“Đinh ——”

Bên tay bay tới tiếng chuông gió từ nơi xa xăm trống trải.

Trong lúc hoảng thần rồi lại ngẩng đầu lên, cảnh vật xung quanh không hề quen thuộc nữa, Di Quang trước mặt cũng không thấy đâu.

Trong miếu thờ cổ xưa yên tĩnh sau buổi ban trưa.

Dường như cô đang đứng ở cửa miếu hồ tiền, phía trước tầm mắt, là đệm hương bồ dưới ánh mặt trời, hương khói lượn lờ.

Là miếu hồ tiên của Di Quang sao? Nhưng nơi này im ắng không có bóng người, cũng không có hồ tiên.

“Sao tôi lại…. tới đây rồi?”

 

lust@veland
Chương trước Chương tiếp theo
Bình Luận (0 Bình Luận)