TÌM NHANH
XUYÊN THÀNH EM GÁI VAI ÁC
Tác giả: Tuyết Mặc
View: 8.827
Chương trước Chương tiếp theo
Chương 20: Chơi xỏ
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình

 

Một bạt tai này rất mạnh, âm thanh rất lớn, rất vang dội.

Giống như toàn bộ thế giới đều an tĩnh …

Bạch Mộ Vũ không kịp đề phòng, mặt bị đánh nghiêng sang một bên, tới khi nâng mặt lên, vẻ mặt mờ mịt kèm theo khiếp sợ, trong lúc nhất thời quên giơ tay đánh lại, chỉ là tức muốn hộc máu bụm mặt chất vấn: “Mày dám đánh tao!!!”

Thẩm Du chờ chính là những lời này, thu tay về, hơi nâng cằm, giọng nói lạnh lùng: “Đánh người thì sao, ta thân là Hoàng Hậu, nhất quốc chi mẫu, nơi nào để tiểu nhân như ngươi ở trước mắt ta gây chuyện sóng gió!”

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Đến, cô còn chưa đánh đủ đâu!

Bạch Mộ Vũ bụm mặt, rốt cuộc phản ứng lại, cô bị đánh, bị Thẩm Du đánh!!!

Đáng chết, kịch bản không có đoạn này!

Cô lập tức giơ tay muốn đánh trở về, nhưng tay vừa mới giơ lên, đã bị Thẩm Du bắt lấy, dùng ánh mắt ý bảo thầy giáo còn ở nơi này, Bạch Mộ Vũ hít sâu mấy hơi thở, mới miễn cưỡng ngăn chặn con tức ngập trời.

Bởi vì lúc này cảm xúc trong lòng Bạch Mộ Vũ dao động thật sự quá lớn, làm cho toàn bộ biểu cảm trên gương mặt cũng dần dần vặn vẹo lên.

Thẩm Du mắt lạnh nhìn cô thay đổi sắc mặt, ngay sau đó hừ cười ra tiếng, ném tay của cô ta ra, xoay người rời đi, đầu cũng không quay lại.

Biểu diễn kết thúc …

“Không tồi!”

Hai thầy giáo chấ thi không keo kiệt mà tặng một tràn vỗ tay.

Thẩm Du vẻ mặt bình tĩnh đi trở về, mang lên mắt kính, đứng ở trước mặt thầy giáo, chờ đợi lời bình luận từ họ.

Bạch Mộ Vũ bụm mặt, cứ việc trong lòng hận không thể bóp chết Thẩm Du, nhưng cũng chỉ có thể chịu đựng.

“Tuy rằng cốt truyện rất bình thường, nhưng hai em diễn cũng không tệ lắm, Thẩm Du, cảnh Hoàng Hậu ở đánh người, cảm xúc nắm chắc đúng chỗ, rất tốt. Tuy rằng vì tôn nghiêm đánh ra cái tát này, nhưng nàng cũng có thể đoán được sẽ bị đánh trả lại, sắp sửa đối mặt khốn cảnh bị Hoàng đế trách mắng, diễn thật sự tốt.”

“Mộ Vũ, em cũng làm thầy kinh ngạc không kém, đặc biệt là biểu tình sau khi bị đánh, rất chân thật sinh động, xem ra ngày thường mài giũa ở đoàn phim, giúp ích rất nhiều đối với kỹ thuật diễn của em.”

Cuối cùng, hai người đều nhận được thành tích A+.

Sau lại mới biết được, trong lớp cũng cũng chỉ có hai người được A+ mà thôi.

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Mới vừa vừa đi ra phòng học, Bạch Mộ Vũ lập tức trở mặt, giơ tay muốn tát Thẩm Du, Thẩm Du sớm có chuẩn bị, giữ lấy tay cô ta, cười lạnh nói: “Tôi cảm thấy cô nên cảm ơn tôi mới đúng, mà không phải đánh tôi.”

“Bệnh tâm thần! Mày đánh tao, còn muốn tao cảm ơn mày.” Bạch Mộ Vũ nghiến răng nghiến lợi nói.

Thẩm Du nói: “Nếu không phải một cái tát kia, với cái kịch bản rẻ tiền kia của cô liệu có thể nhận được A+ sao”

Bạch Mộ Vũ trả lời: “Được, chỉ cần mày để tao đánh trở lại, chuyện này tao cho qua.”

Thẩm Du giương mắt nhìn cô ta: “Chỉ cần cô nói với thầy giáo, hủy bỏ thành tích A+, tôi sẽ để cô đánh thoải mái.”

Bạch Mộ Vũ: “Mày!!!”

Thẩm Du ném tay cô ta ra, giương mắt nhìn cô, ánh mắt sắc bén như có mũi nhọn, trong lúc nhất thời lại làm Bạch Mộ Vũ lạnh run người, khí thế kiêu ngạo tắt hơn phân nửa.

Thẩm Du cũng không để ý đến cô ta, vẻ mặt bình tĩnh, xoay người bước nhanh rời khỏi nơi này.

Buổi sáng hôm nay là ngày thi, ai thi xong trước thì có thể ra về, cô nhân dịp Bạch Mộ Vũ chưa phục hồi tinh thần lại, nhanh chóng rời khỏi.

Nhưng cái tát vừa mới đánh kia … Đúng thật là rất hả giận.

Thẩm Du đi được một đoạn đường, khóe miệng nhịn không được cong lên cười trộm.

Thẩm Du vừa đi, Bạch Mộ Vũ mới bắt đầu phát hiện cô thế nhưng bị Thẩm Du hù dọa, còn không dám làm gì! Lập tức buồn bực đến thiếu chút nữa chửi thề tại chỗ!!

Người đều đã đi rồi, hiện tại cô muốn xì hơi cũng không có đối tượng, chỉ có thể ngồi ở bậc thang tiếp tục buồn bực, nghĩ thầm lần sau gặp được Thẩm Du, nhất định phải tự tay xé nát con khốn này!

Đám bạn bè tốt thấy sắc mặt của Bạch Mộ Vũ không vui, cho rằng cô thi rớt, vội vàng đến gần an ủi, lại nhân cơ hội cùng nhau chửi bới Thẩm Du.

Con người Bạch Mộ Vũ rất coi trọng mặt mũi, cô không muốn nói tới việc bản thân bị Thẩm Du tặng cho một cái tát với người khác, ngại mất mặt, cũng chỉ có thể nghẹn, nghẹn đến tím người.

Vài người thấy cô rầu rĩ không vui, cũng không nhắc đến Thẩm Du nữa, ngược lại bắt đầu nói về những đề tài khác.

Trong đó, có một người là uỷ viên giải trí, bỗng nhiên nhớ tới một chuyện lập tức nói với Bạch Mộ Vũ ngay.

“Đúng rồi, lớp cậu đã chọn được tiết mục nào chưa để mình còn chốt dánh sách nữa, không thể lại kéo dài thêm, sắp tới ngày kỷ niệm thành lập trường rồi, còn phải dành thời gian để diễn tập nữa.”

Bạch Mộ Vũ gật đầu nói: “Chính là màn vũ đạo tôi nói với cậu lần trước, Lâm Linh không tham gia, nên chỉ còn bảy người.”

Đối phương gật gật đầu: “Ừ, vậy hôm nay tôi chốt danh sách nộp lên.”

“Đợi đã.”

Bạch Mộ Vũ nhìn cô ta, nheo lại đôi mắt nói: “Mình muốn đăng ký thêm một tiết mục.”

Mọi người vừa nghe, đều tò mò nhìn cô: “Cậu còn muốn biểu diễn thêm cái gì nữa?”

Bạch Mộ Vũ cười lạnh nói: “Không phải mình, mình chỉ thay mặt Thẩm Du báo danh thôi, chỉ một mình cô ta!”

Uỷ viên giải trí bị dọa nhảy dựng: “Như vậy không tốt đâu.”

Nếu đây là trò đùa dai mới của Bạch Mộ Vũ … Như vậy thật quá đáng!

Rốt cuộc ở trong ấn tượng của mọi người, Thẩm Du hướng nội nhát gan, dáng người lại mập mạp to lớn, kêu cô ta đơn độc lên sân khấu biểu diễn, quả thực chính là công kích đầy ác ý!

Trong lòng Bạch Mộ Vũ còn nhớ thương bạt tay vừa rồi, Thẩm Du tát đến dứt khoát lưu loát, lại cũng làm những mối thù mới hận cũ trong lòng cô toàn bộ tuôn trào ra tới, so sánh với một cái tát kia thì bất kỳ sự trả thù nào cũng đều không tính quá đáng!!!!

Nghĩ như vậy, Bạch Mộ Vũ nghiến răng nghiến lợi mà nói: “Đăng ký cho Thẩm Du, diễn tập cũng đừng nói cho nhỏ đó biết, mấy cậu yên tâm, có hậu quả gì, mình tới gánh vác.”

Mọi người lớ ngớ nhìn nhau. Tuy rằng trong lòng đều cảm thấy lần này Bạch Mộ Vũ là thật sự quá đáng, nhưng cũng không ai dám phản bác. Dù sao đến lúc đó thật sự xảy ra chuyện, cũng có Bạch Mộ Vũ chống, không liên quan đến bọn họ.

Uỷ viên giải trí thắc mắc hỏi: “Vậy … Cậu đăng ký tiết mục gì cho nhỏ đó?”

Bạch Mộ Vũ cúi đầu nghĩ nghĩ, ca hát không được, lỡ như con đó biết hát thì làm sao bây giờ.

“Khiêu vũ!”

Để một người mập mạp to lớn lên sân khấu biểu diễn tiết mục khiêu vũ, nghĩ lại đều cảm thấy kinh khủng!!!

Mọi người: …

Thẩm Du trở về trước đương nhiên là không biết sắp có một âm mưu lớn dành cho cô.

Thẩm Du lựa chọn tát Bạch Mộ Vũ, lúc ấy đúng thật là rất hả giận, nhưng sau đó có chút nghĩ lại mà sợ, rốt cuộc Bạch Mộ Vũ người đông thế mạnh, không biết sau này sẽ trả thù cô như thế nào nữa.

Hai ngày sau, có tiết học phải đến lớp. Thẩm Du tự động thêm 200% tinh thần, để đề phòng Bạch Mộ Vũ tìm cơ hội khó xử cô.

Nhưng rất kỳ lạ, hai ngày liên tiếp này Bạch Mộ Vũ đều không có bất kỳ động tác gì, thậm chí ngay cả nhìn cũng đều lười nhìn cô.

Đến ngày thứ ba, Bạch Mộ Vũ xin nghỉ đi đóng phim, đi vô cùng dứt khoát, bóng người cũng chưa thấy.

Tuy rằng trong lòng Thẩm Du cảm thấy kỳ lạ, nhưng cũng mừng rỡ yên tĩnh, dù sao giặc tới thì đánh, nước lên đắp đê, gặp chiêu nào thì cô phá giải chiêu đó là được.

Thực mau, lực chú ý của Thẩm Du đã bị những chuyện khác hấp dẫn. Cũng không thể nói là chuyện khác, chính là chuyện của thằng anh trai tâm thần Thẩm Tiêu của cô.

Mấy ngày không chú ý, cái tên này lại leo lên trang đầu báo giải trí.

“Minh tinh điện ảnh đang lên Bạch Mộ Tình đi dạo phố cùng với người đàn ông thần bí, toàn bộ hành trình đều dắt tay, thật thật giả giả, cho hấp thụ ánh sáng tình yêu …”

Thẩm Du vừa gặm quả táo vừa đọc xong mấy tiêu đề bài báo, vuốt vuốt rồi chạm mở ảnh chụp, góc độ chụp rất xảo quyệt, mấy tấm liên tiếp đều có thể thấy rõ ràng gương mặt và hình dáng của Bạch Mộ Tình, nhưng người đàn ông thần bí lại chỉ là bóng dáng hoặc là sườn mặt, làm người khác không nhìn thấy rõ diện mạo của anh.

Người khác có lẽ đoán không ra là ai, nhưng Thẩm Du liếc mắt một cái đã nhận ra.

Chiều cao kia, bờ vai rộng kia, eo thon kia, đôi chân dài quá đáng kia … Không phải ông anh tâm thần của cô thì còn là ai vào đây.

Mới vừa ăn xong cơm chiều, Thẩm Du không dám lập tức về phòng.

Bởi vì dựa theo kịch bản trước kia, bệnh nhân tâm thần phải lên cơn một lần, không phải đút cô ăn trái cây, thì chính là sai cô làm việc này việc nọ.

Thật ra từ lúc cô bị đau bụng kinh, sau đó Thẩm Tiêu không còn lên cơn với cô nữa. Nhưng cô vẫn không dám hành động thiếu suy nghĩ, cơm nước xong cầm lấy một quả táo, ngoan ngoãn ngồi ở trên ghế sô pha vừa gặm vừa chơi di động, thuận tiện chờ người nào đó lên cơn điên.

Kết quả, cô mò được một đống hot search.

Lấy địa vị trước mắt của Bạch Mộ Tình, cho hấp thụ tình yêu ra ánh sáng đúng thật là có thể leo lên hot search.

Thẩm Du liếc mắt nhìn Thẩm Tiêu, anh đang thả lỏng toàn thân nằm liệt ở trên sô pha, một đôi chân dài theo thói quen tính đặt ở trên bàn trà, hai mắt nheo lại, một tay cầm tăm bông đang vệ sinh lỗ tai.

Người đẹp trai chính là không cần hình tượng, vệ sinh lỗ tai như đang chụp hình tạp chí, đáng tiếc là một thằng điên!

Thẩm Du nghĩ nghĩ, nhỏ giọng nói: “Anh … Trên mạng nói, anh và Bạch Mộ Tình đang yêu đương ...”

Thẩm Tiêu nửa mở mắt nghiêng đầu liếc nhìn cô, sau đó lại nhắm mắt, cầm một cây tăm bông khác tiếp tục vệ sinh lỗ tai.

Thẩm Du: …

Vài phút sau, cô lại chưa từ bỏ ý định, hỏi tiếp: “…Là thật sự sao?”

Thẩm Tiêu lại mở mắt ra nhìn cô, cười lạnh một tiếng: “Anh không có lý do gì báo cáo cho em.”

Thẩm Du ngứa ngáy trong lòng, tò mò hỏi tiếp: “Nhưng em muốn biết.”

Thẩm Tiêu nhướng mày, không để ý tới cô, mà là điều chỉnh lại dáng ngồi, ngồi thẳng người lên, sau đó vỗ vỗ vị trí bên cạnh nhìn Thẩm Du nói: “Lại đây.”

Thẩm Du nháy mắt mở ra hình thức bảo vệ: “Làm gì?”

Thẩm Tiêu nhíu mày, giọng điệu tăng thêm vài phần: “Lại đây.”

Thẩm Du không dám tiếp tục giãy giụa, đứng dậy đặt quả táo đang ăn thừa cùng di động lên trên bàn trà, sau đó đi đến bên cạnh anh ngồi xuống.

Ai ngờ Thẩm Tiêu cũng không vừa lòng tư thế rụt rè của cô, lại chỉ huy: “Nằm xuống, đầu đặt ở đây.”

Thẩm Du: …

Cứu mạng, tên tâm thần này lại kêu cô gối đầu lên đùi anh ta!! Đây là muốn làm cái gì …

Thấy cô không có phản ứng, Thẩm Tiêu lại thúc giục: “Nhanh lên.”

Lúc này Thẩm Du mới nằm xuống đi, cơ thể cứng đờ, đầu gối lên trên đùi anh, sau đó làm bộ bản thân là một con búp bê không có linh hồn, thật ra trong lòng lại đang run bần bật …

Rốt cuộc lên cơn rồi.

Sau đó đợi một hồi, cô không chờ đến cơ điên ập tới, mà là chờ tới một cây tăm bông.

Mẹ nó, thằng điên này muốn lấy bông tâm vệ sinh lỗ tai cho cô!!!

Trong lòng Thẩm Du cự tuyệt một ngàn lần, hình như đã có vài ngày không vệ sinh lỗ tai, nếu như bị móc ra một đống ráy tai, sau này bảo cô làm sao gặp mặt người khác đây!!!

Dù trong lòng cô có điên cuồng la hét ra sao, nhưng mặt ngoài vẫn phải an tĩnh ngoan ngoãn, mặc anh ta muốn làm gì thì làm.

Cô dám lộn xộn sao, nếu là chọc tức thằng điên này, chỉ cần một động tác nhỏ cũng đủ chọc điếc tai cô, nếu như vậy thì cô làm sao bây giờ!

Thẩm Tiêu tính tình không tốt, nhìn cũng biết không có tính nhẫn nại, nhưng động tác trên tay lại ngoài ý muốn rất dịu dàng, tăm bông mềm mại di chuyển trong lỗ tai, làm cô thoải mái đến híp mắt lại.

Chú Lý bước ngang qua phòng khách, nhìn đến cảnh này, đều nhịn không được bước nhẹ chân, sợ quấy rầy đến tình cảm anh em của bọn họ.

Lúc này, di động của Thẩm Tiêu bỗng nhiên vang lên, anh liếc mắt nhìn nhìn, không để ý đến, tiếp tục chuyên chú giúp cô vệ sinh lỗ tai.

Điện thoại lại rất cố chấp cứ vang mãi, anh hừ một tiếng, dừng lại động tác, khom lưng chạm nhận cuộc gọi, lại mở loa ngoài.

Giọng nói ngọt ngào của Bạch Mộ Tình từ trong điện thoại truyền ra: “Tổng giám đốc Thẩm …”

“Ừ.” Thẩm Tiêu không chút nào hứng thú, lại vỗ vỗ vai Thẩm Du, ý bảo cô nghiêng đầu đổi tai.

Thẩm Du nghe lời nằm nghiêng sang hướng khác, nhưng lực tất cả chú ý lại dồn vào di động nằm trên bàn trà.

Bạch Mộ Tình nói: “Tổng giám đốc Thẩm tối nay có rảnh không, ra ngoài ăn một bữa cơm với em có được không anh?!”

Thẩm Tiêu không cần suy nghĩ cự tuyệt ngay: “Không rảnh.”

Bạch Mộ Tình nhẹ nhàng cười: “Anh bận cái gì vậy?!”

Thẩm Tiêu nói: “Vệ sinh lỗ tai cho em gái tôi.”

Bạch Mộ Tình: …

Thẩm Du: …

Tư thế nằm này của Thẩm Du làm anh không thuận tay, Thẩm Tiêu lại cúi đầu để sát vào, hô hấp ấm áp nhẹ nhàng phà vào sườn mặt của cô, làm cô có chút không được tự nhiên.

“Tình cảm anh em hai người thật tốt.”

Bạch Mộ Tình nói: “À, anh cũng đừng quên cuối tuần này là ngày kỷ niệm thành lập trường đó nha.”

Thẩm Tiêu không kiên nhẫn lên tiếng: “Đã biết.”

Nói xong cũng không chào tạm biệt Bạch Mộ Tình, cứ vậy mà trực tiếp cắt đứt cuộc gọi.

Thẩm Du kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn anh hỏi: “Anh muốn đến tham gia ngày kỷ niệm ngày thành trường của em?!”

Thẩm Tiêu ấn đầu cô lại trên đùi, nói: “Không liên quan đến chuyện của em.”

Thẩm Du: …

Đợi một hồi, Thẩm Du nhịn không được nhỏ giọng hỏi: “Xong chưa anh?!”

Thẩm Tiêu hừ lạnh: “Gấp cái gì, lỗ tai em là bãi rác hả, sao lại dơ như vậy!”

Thẩm Du: …

Thẩm Du không cảm thấy hứng thú đối với ngày kỷ niệm thành lập trường cho lắm. Chỉ biết sẽ diễn ra chương trình chào mừng, nhóm Bạch Mộ Vũ còn có một tiết mục vũ đạo, nhưng lấy ánh mắt chuyên nghiệp của cô tới xem, loại vũ đạo này khẳng định không có ai thèm xem.

Hiện tại biết Thẩm Tiêu muốn đi chung với Bạch Mộ Tình đến tham dự ngày kỷ niệm thành lập trường, cô cũng chú ý theo. Phát hiện, thì ra còn chưa đến một tuần nữa là đến ngày kỷ niệm lập trường, rất nhiều nơi trong trường đều đã bắt đầu chuẩn bị.

Thứ năm, tan học chuẩn bị về nhà, Thẩm Du đang dọn dẹp tập sách trên bàn chuẩn bị rời đi, thì bị uỷ viên giải trí gọi lại, đối phương ấp úng nửa ngày, mới nói: “Buổi chiều ngày mai là ngày cuối cùng diễn tập, cô nhất định phải đến tham gia.”

Vì tỏ vẻ bản thân mình nói thật, uỷ viên giải trí đưa danh sách đăng ký tiết mục cho cô xem.

Thẩm Du bị hoang mang bởi lời nói của cô, lại cúi đầu nhìn danh sách tiết mục đơn, nói: “Tôi đến tham gia diễn tập là gì?”

Đối phương khó xử lên tiếng: “Còn không phải là cô có một tiết mục khiêu vũ đơn sao, cô chưa từng đến luyện tập lần nào. Lần này cô mà không đi tôi sẽ bị thầy cô trách mắng.”

“Khiêu vũ đơn?!”

Thẩm Du hoàn toàn không hiểu gì: “Tại sao tôi lại không biết bản thân mình đăng ký khiêu vũ đơn?!”

Ánh mắt uỷ viên giải trí hơi lập loè, trái nhìn nhìn phải nhìn nhìn, nhỏ giọng thì thầm: “Ủa, chứ không phải cô đã đăng ký thật lâu rồi sao, thầy cô giao danh sách xuống, tôi chỉ biết vậy … Chẳng lẽ cô không biết?!”

Cô biết cái con khỉ!!

Thẩm Du híp mắt nhìn cô ta, nhìn đến khi đối phương chột dạ cúi đầu, cô mới cười lạnh: “Có phải Bạch Mộ Vũ giúp tôi đăng ký hay không?”

Nhìn sơ là biết ngay đây là một âm mưu, mà cô lại là người cuối cùng biết đến.

Đối phương không có trả lời, nhưng biểu tình đã nói lên tất cả.

Trong lòng Thẩm Du rất là bực bội, hỏi: “Tiết mục có thể hủy bỏ được không?”

Người kia ngẩng đầu nhìn cô, do dự nói: “Có chút phiền toái, nhưng … Nhưng tôi có thể đi hỏi thử giùm cô.”

Thẩm Du nghĩ nghĩ, siết chặt nắm tay nói: “Bỏ đi, không cần hỏi, buổi chiều ngày mai tôi sẽ đi diễn tập.”

Câu trả lời này làm uỷ viên giải trí ngây dại.

Hết chương 20

lust@veland
Chương trước Chương tiếp theo
Bình Luận (0 Bình Luận)