TÌM NHANH
XUYÊN THÀNH EM GÁI VAI ÁC
Tác giả: Tuyết Mặc
View: 7.800
Chương trước Chương tiếp theo
Chương 21: Kinh diễm toàn trường
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình

 

Phía trước, Thẩm Du còn cảm thấy kỳ quái, với tính cách ngang ngược như Bạch Mộ Vũ, bị cô đánh một cái tát, sao có thể nhẹ nhàng cho qua. Kết quả Bạch Mộ Vũ cái gì cũng chưa làm, chỉ là tiếp tục xem cô như người trong suốt, thật sự là quá khác thường!

Quả nhiên, âm mưu to lớn đang nằm ở nơi này chờ cô.

Không trải qua sự đồng ý của cô dám tự ý đăng ký tiết mục biểu diễn thay cô, lại còn cố ý giấu diếm hai lần diễn tập cuối cùng, làm cô bỏ qua thời gian tập luyện tốt nhất.

Nếu đổi thành nguyên chủ, có phải đã tìm một chỗ trốn đi khóc thúc thít rồi hay không?

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Nhưng cũng phải nói trở về, nếu là nguyên chủ, chắc cũng không dám tát Bạch Mộ Vũ.

Thật sự là oan oan tương báo.

Thẩm Du rất tức giận, cũng bình tĩnh rất nhanh, tự an ủi bản thân. Thật ra tình hình cũng không phải khó giải quyết.

Trước khi xuyên qua, sân khấu chính là sân nhà của cô, dù là độc diễn hay là diễn nhóm, cô đều là người tỏa sáng nhất. Cho nên cô chưa bao giờ sợ hãi biểu diễn trên sân khấu, tùy tiện lên sân khấu nhảy hơn mười phút, hoàn toàn không thành vấn đề với cô.

Chỉ là, cô còn chưa đủ tự tin đối với thân thể hiện tại này. Tuy rằng mỗi ngày đều kéo giãn gân cốt không ngừng rèn luyện, nhưng khẳng định độ mềm mại cùng sức lực cơ bắp không thể so sánh với những người múa chuyên nghiệp khác, không có cách nào đạt tới trình độ kiếp trước của cô.

Sau khi Thẩm Du nói chuyện xong với uỷ viên giải trí, vội vàng rời khỏi trường học, nhưng không phải bắt xe bus về nhà, mà là đi dạo phố.

Nếu quyết định muốn đến diễn tập, quyết định muốn nổi bật, thì phải có chuẩn bị, rốt cuộc thời gian của cô không còn nhiều lắm.

Trước khi cô tới, nguyên chủ lăn lộn từ tiểu thư nhà giàu thành người nghèo kiết hủ lậu, trừ bỏ một vài quần áo bình thường có thương hiệu, thật sự không tìm được một món đồ nữ tính nào, không có váy đầm xinh đẹp, không có đồ trang điểm, những gì được gọi là nữ tính … Toàn bộ đềukhông có.

Thẩm Du nghĩ đến việc bỏ cặp kính ông cố nội kia thay bằng kính sát tròng. Khẳng định chiều mai không kịp mang lên, nhưng ít nhất cũng sử dụng được vào ngày kỷ niệm thành lập trường, còn cần đi mua chút đồ trang điểm, cô rất quen thuộc đối với việc hóa trang trên sân khấu, không cần qua tay người khác.

Cuối cùng còn phải đi thuê trang phục biểu diễn, sở trường của cô là múa cổ trang.

Nhiều thứ muốn mua như vậy, chắc đêm nay không có cách nào về sớm rồi.

Lúc bắt xe bus, Thẩm Du gọi cho chú Lý, nói ‘đêm nay không về ăn cơm chiều’, làm chú Lý sợ đến nhảy dựng.

Trừ bỏ thời gian trước đi ra ngoài thuê nhà ở mấy ngày, Thẩm Du trước nay đều ăn tối ở nhà.

Chú Lý không yên tâm, hỏi liên tiếp cô muốn đi đâu, làm cái gì.

Thẩm Du chỉ có thể nói cô muốn đi dạo phố, nghĩ đi nghĩ lại vẫn là dặn dò chú Lý, nhờ ông đừng nói cho Thẩm Tiêu biết, miễn cho thằng điên này lại muốn kiếm chuyện ức hiếp khi dễ cô nữa.

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

“Chỉ là đi mua chút quần áo, hiện tại con gầy rất nhiều, quần áo trong nhà đã mặc không vừa nữa rồi.”

Cô nửa thật nửa giả mà nói.

Tuy rằng chú Lý cảm thấy có chút kỳ quái khi cô chọn thời gian này đi dạo phố mua quần áo, nhưng vẫn trả lời: “Tiền mang đủ không? Muốn chú chuyển thêm cho con không, nếu đi mua quần áo thì mua nhiều chút, nhớ mua những chiếc váy xinh đẹp nha con, quanh năm suốt tháng chú cũng không thấy con mua thứ gì.”

Thẩm Du cười: “Con đã biết rồi mà, chú Lý yên tâm đi.”

Cắt đứt điện thoại, xe vừa vặn chạy ngang qua học viện vũ đạo nào đó, cô vội vàng rung chuông xuống xe, ở gần đây chắc là có rất nhiều cửa hàng cho thuê quần áo biểu diễn, cô đi dạo một chút, tìm được hai cửa hàng, cuối cùng chọn một bộ váy áo cổ trang.

thời điểm mặc thử, dọa bà chủ hoảng sợ, đi vòng quanh cô hai vòng, hô to gọi nhỏ: “Thì ra cô gầy như vậy, bộ này quá lỏng, một chút cũng không phát hiện ra dáng người quyến rũ của cô, eo nhỏ mông cong, à, còn có áo choàng nữa.”

Thẩm Du được bà chủ cửa hàng khen đến xấu hổ, cúi đầu cười cười, nói: “Sinh viên học viện vũ đạo gần đây đều là dáng người đi này, chắc là bà chủ thường thấy người giống như tôi ...”

Bà chủ lắc đầu.

“Không cô là thật sự xinh đẹp, đúng vậy, rất xinh đẹp, da cô trắng như vậy, mặc màu hồng đào hồng chắc là rất đẹp, tôi có một bộ ...” Nói xong xoay người chạy đi lấy ngay.

Thẩm Du lắc đầu ngăn cản bà chủ: “Không cần, tôi chỉ cần kiểu dáng này là được rồi, vũ đạo chính là thuộc phong cách này, nhưng chất lượng vải không tốt lắm, có hơi cứng, không được mềm mại.”

Bà chủ nói: “Cũng có chất lượng tốt, nhưng tiền thế chấp khá cao.”

Thẩm Du trả lời: “Không sao, bà chủ lấy tới để tôi nhìn xem đi.”

Lúc sau lại là một hồi mặc thử, cuối cùng Thẩm Du chọn bộ đắt nhất. Lúc rời khỏi, bà chủ còn dặn dò Thẩm Du: “Bộ quần áo hiện tại trên người của cô thật sự quá xấu, sau này đừng mặc nữa, cô bé à, cô còn trẻ mà không biết trang điểm là một thiệt thòi lớn đó.”

Thẩm Du chỉ lễ phép cười.

Mặc thử đồ quá phí thời gian, vừa ra khỏi cửa hàng thì màu bầu trời đã chuyển sang đen, hai dãy đèn đường cùng nhau sôi nổi sáng lên, Thẩm Du cầm theo túi đồ, đứng ở trạm xe bus chờ xe, bóng dáng bị ánh sáng đèn đường kéo dài ra, trông thật sự rất gầy.

Vào đêm, trung tâm thành phố tràn ngập ngọn đèn điện, ngợp trong vàng son.

Thẩm Du không phải rất quen thuộc đối với cảnh vật xung quanh, nhưng trung tâm mua sắm nào cũng đều giống nhau, chỉ cần trong túi có tiền, không sợ mua không được đồ.

Quá trình mua đồ trang điểm cũng rất khó chịu. Nhân viên cửa hàng xem nhìn thấy cách ăn mặc của cô, cho rằng cô chỉ là nhìn chơi, căn bản không để ý đến cô, đôi mắt nhìn lên trên trời.

Thẩm Du cũng không nổi nóng, chỉ vào mấy sản phẩm kia, giá cả đều không hỏi, nói: “Mỗi loại lấy hai cái.”

Bởi vì cô muốn mua rất nhiều, khiến nhân viên cửa hàng giật mình ngẩn người, sau đó là cúi đầu khom lưng, gương mặt tươi cười đón chào, vô cùng thực tế.

Dạo một vòng trung tâm mua sắn, túi đựng đồ chồng chất trong tay cô, hơn nữa so sánh với bộ quần áo từ cửa hàng vỉa hè của cô … Thật sự là đối lập quá mãnh liệt.

Mua xong đồ trang điểm, Thẩm Du lại tìm cửa hàng mắt kính có tiếng đổi sang kính sát tròng, nhân viên cửa hàng nói thứ bảy sẽ có kính, lúc này cô mới yên tâm ra về.

Sân khấu lớn như vậy, cô không muốn nhảy trong bóng tối. Trước đó cô từng muốn mua cặp kính sát tròng nhẹ tiện lợi, nhưng lại kéo dài đến tận bây giờ.

Trừ bỏ mua kính sát tròng, cô lại lần nữa chọn một bộ kính mắt hợp thời trang, kiểu dáng gọng kính của nguyên chủ thật sự quá thấp kém, nói của ông cố nội để lại ai cũng tin, đeo lên còn là tăng số tuổi của cô lên. Hiện tại sấn cơ hội này, Thẩm Du thay đổi cặp kính lão kia luôn.

Nhân viên cửa hàng thấy cô trả tiền không hỏi giá, mắt cũng không nháy một chút, thì nhiệt tình đề cử kiểu dáng mới nhất tốt nhất cho cô. Sau khi Thẩm Du đeo lên, phát hiện hiệu quả xác thật rất tốt, gương mặt đều thu nhỏ gọn lại.

Rời khỏi cửa hàng mắt kính, phía đối diện vừa vặn là một cửa hàng chuyên bán quần áo, váy trong tủ kính thoạt nhìn rất xinh đẹp.

Thẩm Du không tính toán mua quần áo, nhưng nhìn chiếc váy kia, ma xui quỷ khiến đi vào trong.

Chờ cô trở ra, lấy lại tinh thần, trong tay nhiều thêm hai cái túi.

Hôm nay tiêu tiền thật sự là rất nhiều, trở về nên ghi sổ lại mới được.

Từ lúc tan học đến giờ cô còn chưa có ăn gì, lại đi dạo suốt một buổi tối, bụng của Thẩm Du đói kêu ra tiếng, đang lúc cô do dự muốn đi ăn cái gì đó hay là trực tiếp về nhà ăn thì chú Lý lại gọi điện thoại tới.

Giọng chú Lý rất dồn dập, hỏi: “Tiểu thư, con đang ở đâu?”

Thẩm Du cầm theo một đống túi, tìm một góc đứng, nói: “Con còn đang ở trung tâm mua sắm.”

Chú Lý lại hỏi tiếp: “Trung tâm mua sắm nào? Hiện tại chú đến đón con.”

Thẩm Du trả lời: “Không cần đâu ạ, giờ này chắc còn xe bus, trễ quá thì con đi taxe về cũng được ...”

Chú Lý cắt ngang lời nói của cô: “Tiên sinh vừa mới trở về, phát hiện con không ở nhà, đang rất tức giận.”

Thẩm Du: …

Chú Lý nói tiếp: “Con gửi định vị cho chú, hiện tại chú đến đón con ngay.”

Thẩm Du không cự tuyệt nữa, rời khỏi trung tâm mua sắm, cô đứng trước đường lớn, gửi định vị cho chú Lý, ngoan ngoãn đứng yên tại chỗ chờ.

Nghĩ thầm: Thẩm Tiêu cũng không có quy định buổi tối cô không thể ra cửa nha, tại sao lại tức giận vì chuyện này? Bệnh tâm thần tái phát hả?

Nghĩ như vậy, trong lòng không khỏi có chút bất an. Cũng may mắn tâm lý của cô rất mạnh mẽ, năng lực đề kháng rất tốt.

Cả ngày đều sống trong lo lắng, bên ngoài bị xa lánh, ở nhà bị khi dễ, sớm hay muộn tinh thần cũng xảy ra vấn đề, cũng mắc bệnh tâm thần giống Thẩm Tiêu!

Nửa tiếng sau, chú Lý vội vàng tới nơi: “May mắn giờ này không kẹt xe, tiểu thư mau mau cùng chú trở về đi.”

Thẩm Du đặt túi vào dãy ghế sau, bản thân ngồi vào ghế phụ, chờ xe khởi động, mới hỏi chú Lý: “Chú Lý, rốt cuộc sao lại thế này? Tại sao anh con lại tức giận??”

Tuy rằng chú Lý đã có tuổi, nhưng kỹ thuật lái xe rất lợi hại, trong tình trạng giao thông phức tạp, đều có thể thành thạo lái xe ổn định.

“Con không trở về ăn cơm chiều, còn đi tới tối, thiếu gia cũng có xã giao nên không trở về, tới gần 9 giờ trợ lý Đỗ mới đưa cậu ấy trở về, chú phát hiện cậu ấy uống rượu, nên muốn đỡ cậu ấy về phòng nghỉ ngơi. Nhưng thiếu gia không muốn, nói còn chưa có đút con ăn, kêu chú gọi con xuống, nhưng con lại không ở nhà, nên cậu ấy tức giận.”

Nói tới đây, chú Lý thở dài, nói: “Đáng thương cho Nhị Cẩu Tử, bị thiếu gia lấy ra trút giận.”

Thẩm Du dọa nhảy dựng, vội vàng hỏi: “Anh ấy làm gì con Ngáo vậy??”

Chú Lý nói: “Thiếu gia nói muốn làm con Ngáo thành chó nướng, còn muốn tự tay nướng, kết quả cậu ấy dí con Ngáo chạy vòng vòng ở trong sân, chó không bắt được, lại bắt đầu tức giận, sau đó ra lệnh cho chú nhất định phải mang con về nhà.”

Thẩm Du: …

Cho nên ăn hiếp con Ngáo không được, cảm thấy vẫn là cô khi dễ tốt nhất, cho nên kêu chú Lý tới mang cô về nhà? Về để bị khi dễ sao? Logic quỷ quái gì vậy!

Xe thực mau đã rời khỏi trung tâm thành phố náo nhiệt, một đường chạy như bay thẳng về nhà họ Thẳm.

Xuyên qua tới lâu như vậy, Thẩm Du đã đối sinh ra lòng trung thành với nhà họ Thẳm, cứ việc nơi đó có một tên bệnh tâm thần, cũng là nơi mà cô nhất định sẽ phải quay trở về.

Hai người vội vã gấp gáp trở về, phát hiện nguyên đống biệt thự đèn đuốc sáng trưng, kiêu ngạo giống như nam chủ nhân của nó.

Chú Lý thúc chạy xe vào gara, Thẩm Du đứng ở bậc thang, muốn chờ chú Lý cùng nhau đi vào, tăng thêm lá gan cho cô. Nhưng gió đêm rất lạnh, làm cô run bần bật, chỉ có thể tự đẩy cửa đi vào.

Trong đại sảnh ánh đèn sáng ngời, cũng thật ấm áp, nháy mắt làm Thẩm Du bớt run rẩy, đẩy lùi cái lạnh từ bên ngoài.

Nhướng đầu nhìn vào trong xem, phát hiện Thẩm Tiêu đang nằm thẳng ở trên sô pha, hình như là đã ngủ rồi, tây trang trên người còn chưa có cởi ra, ngay cả giày da cũng chưa thay, kiểu tóc vô cùng đẹp trại của ngày thường giờ đã rũ rượi trước trán, nhìn có chút ngoan ngoãn.

Thẩm Du trộm thở phào nhẹ nhõm, xem ra anh ta đã không còn sức lực và tinh thần để lên cơn nữa. Vì thế ôm một đống túi, rón ra rón rén bước vào, sợ đánh thức người nào đó.

Chú Lý cũng mau chóng bước vào, phát hiện Thẩm Tiêu ngủ ở trên sô pha, có chút đau đầu mà nói: “Đến chung tay với chú mang thiếu gia về phòng đi, bằng không ngủ nơi này sẽ sinh bệnh.”

Thẩm Du không đồng ý: “Bây giờ chú động vào anh ấy, nhất định sẽ đánh thức anh ấy, sau đó khẳng định anh ấy sẽ tiếp tục tức giận ...”

Chú Lý lắc đầu nói: “Con đã quên rồi sao, có một lần cậu ấy uống say, để cậu ấy ngủ ở phòng khách một đêm, ngày hôm sau cậu ấy tỉnh lại cũng tức giận, nói chúng ta dám ném cậu ấy ở phòng khách, còn đòi đuổi chú và con ra khỏi nhà nữa ...”

Thẩm Du: …

Cho nên rinh cũng không đúng, không rinnh cũng không đúng.

Đáng thương cho cô, một buổi tối chưa có cái gì vào bụng, bao tử bẹp dí rồi, trở về còn muốn phiền não vấn đề ngủ ở phòng khách hay phòng ngủ của tên tâm thần này.

Cuối cùng chú Lý nói: “Để chú dìu cậu ấy đi lên, con ở bên cạnh giúp chú một tay.”

Thẩm Du không còn cách nào khác, chỉ có thể gật đầu: “Con và chú mỗi người đỡ một bên.”

Chú Lý đã có tuổi, Thẩm Tiêu lại cao lớn như vậy, một mình chú ấy căn bản nâng không nổi.

Cuối cùng hai người hợp lực, cổ họng phát ra âm thanh thở hổn hển vì rinh vật nặng, khó khăn đỡ người lên lầu, may mắn phòng Thẩm Tiêu ở lầu hai, mới không làm khổ cái eo của Thẩm Du và chú Lý.

Khi chú Lý mở cửa phòng Thẩm Tiêu ra, Thẩm Du mới phát hiện, đây là lần đầu tiên cô bước vào phòng Thẩm Tiêu.

Trong tưởng tượng, phòng Thẩm Tiêu hẳn là thuộc loại hình xám trắng lạnh lẽo cứng nhắc phong cách đơn giãn, nhưng khi vào nhìn thì không phải.

Phòng rất rộng mở, còn muốn lớn hơn so với phòng ngủ của Thẩm Du, nhưng trang trí lại rất bình thường, giá sách nằm trên bàn, nhìn có chút cổ xưa, trên bàn thậm chí còn đặt một máy ghi âm kiểu cũ, giá sách có sách vở, có một vài chiếc cúp cùng vái món đồ chơi khi còn nhỏ.

Nói ngắn lại, liếc mắt một cái nhìn xung quanh, toàn bộ căn phòng đều tràn ngập hồi ức.

Đặt Thẩm Tiêu tới trên giường, trong lòng Thẩm Du mềm mại mà nghĩ, tên tâm thần này nhìn thật khó ở chung, vậy mà lại là một người nặng tình cảm đến như vậy.

Đang lúc Thẩm Du và chú Lý hít thở lấy lại sức, vừa mới nằm đến trên giường, Thẩm Tiêu lại đột nhiên mở to mắt ngơ ngác mà nhìn thẳng vào bọn họ.

Thẩm Du: …

Chú Lý: …

Bệnh tâm thần không chỉ đột nhiên thanh tỉnh, còn nói từng chữ rất rõ ràng chất vấn cô: “Em còn biết trở về?!”

Thẩm Du: …

Rốt cuộc say hay là thanh tỉnh vậy?

Chú Lý nhìn thấy Thẩm Tiêu tỉnh lại, nói: “Thiếu gia có muốn tắm rửa trước hay không? Để chú nấu canh giải rượu, tắm xong chú bưng lên cho con.”

Thẩm Tiêu từ trên giường ngồi dậy, tùy ý đặt bàn chân xuống nền nhà, vẫy vẫy tay, ý bảo chú đi lấy.

Thẩm Du trộm le lưỡi, nhỏ giọng nói: “Vậy em cũng đi ra ngoài đây.”

Nói xong nhanh chân muốn chạy.

Thẩm Tiêu cười lạnh nói: “Em đứng lại đó cho anh.”

Thẩm Du: …

Thẩm Tiêu hỏi: “Đêm nay đi đâu?”

Thẩm Du thành thật trả lời: “Đi mua sắm.”

Thẩm Tiêu hỏi tiếp: “Mua cái gì?”

Đêm nay cô mua rất nhiều, chẳng lẽ muốn báo cáo hết sao???

Nghĩ nghĩ, Thẩm Du nói: “Mua váy.”

Thẩm Tiêu nhướng mày, nói: “Mặc vào cho anh xem.”

Thẩm Du: …

Thẩm Tiêu cười xấu xa, nói: “Em dám mua váy, chứng minh em đã thật sự gầy xuống, cho nên mặc vào để anh kiểm nghiệm thành quả.”

Thấy cô đứng yên nửa ngày, anh lại thúc giục: “Đi mau!”

Thẩm Du nhanh chân chạy ra khỏi phòng anh, giống như cô chạy chậm một bước, anh có thể sẽ ăn cô không chừa xương.

Nhớ tới đống túi của cô đều còn đặt ở dưới lầu, vì thế vội vàng chạy xuống lâu, ở cửa thang lầu gặp được chú Lý.

Chú Lý bưng canh giải rượu trên tay, hỏi cô: “Tiên sinh kêu con làm cái gì hả?”

Thẩm Du khóe miệng giật giật, nói: “Anh ấy muốn nhìn con mặc váy mới.”

Chú Lý thở phào nhẹ nhõm: “Không làm khó dễ con là được.”

Tâm trạng của Thẩm Du rất phức tạp, nói: “Chẳng lẽ chú không cảm thấy yêu cầu này có chút khác người sao?”

Chú Lý hơi giật mình: “Ờ … Cũng không khác người cho lắm, chẳng lẽ con muốn cậu ấy mang chó Ngáo ra nướng sao?”

Hự … Nếu mang ra so sánh, yêu cầu mặc váy là một điều thật bình thường.

Thẩm Du cầm váy mới mua về phòng thay, váy màu lam nhạt uyển chuyển nhẹ nhàng, tuy nhìn có hơi mỏng, nhưng thật ra khá ấm, cổ cao bó eo, là váy chữ A, triển lãm đường cong hoàn mỹ mềm mại cũa phái nữ.

Lúc mua cô đã mặc thử, lúc ấy xác thật có chút giật mình vì nó quá đẹp, cô mới không chút do dự mua về, không ngờ lại nhanh như vậy có dịp mặc nó, còn là mặc cho ông anh tâm thần xem.

Thẩm Du nhìn bản thân trong gương, bỗng nhiên cảm thấy có chút thẹn thùng, lần đầu tiên mặc váy đẹp như vậy, không phải cho bạn trai xem, mà là cho ông anh tâm thần xem.

Nghĩ lại cảm thấy có hơi khó thở.

Thật ra tướng mạo nguyên chủ không hề khó coi, mày rậm mắt to, mũi cao, môi căng tròn. Tuy không phải gương mặt thịnh thành hiện tại trên mạng, nhưng rất xinh đẹp, là nét đẹp trung tính.

Đáng tiếc nguyên chủ quá mức tự ti, luôn cúi đầu tới ngực, ánh mắt co rúm đầy sợ hãi, mặt mày luôn luôn gục xuống, dần dà dù ngũ quan có đẹp, cũng sẽ trở nên nhăn nhó khó coi, không được ưa thích.

Thẩm Du đổi xong váy, nghĩ nghĩ, lại thay cặp mắt kính cũ kỹ kia thành cặp mắt kính mới, lại thả tóc đang buộc cao xuống, tóc dài đen nhánh đến eo.

Khoảng cách từ lầu ba đến lầu hai rất ngắn, Thẩm Du lại kéo dài thời gian, chủ yếu là cảm thấy mắc cỡ.

Cửa phòng của Thẩm Tiêu không có đóng lại, cô trộm ló đầu vào trong nhìn nhìn.

Chú Lý không có ở bên trong, Thẩm Tiêu cũng không nằm ở trên giường, nhưng cửa phòng tắm lại đóng, chắc là đang tắm.

Cô do dự một chút, mới chậm rì rì đi vào.

Kết quả còn chưa đợi cô đứng yên, cửa phòng tắm đã bị mở ra, Thẩm Tiêu mặc áo tắm dài, một thân hơi nước từ bên trong đi ra.

Hai người ánh mắt chạm nhau ở giữa không trung, Thẩm Du có thể dễ dàng nhìn ra kinh ngạc trong mắt anh.

Thẩm Tiêu nhướng mày, cầm khăn lông trên tay, lại không lau tóc, chỉ là tùy hứng vò vò đầu tóc, làm bọt nước trên tóc văng tứ tung.

Anh bước lên trước, quan sát kỹ lưỡng Thẩm Du, sau đó cười khẽ ra tiếng: “Xem ra rèn luyện suốt một tháng này, hiệu quả đã rõ ràng lên, sắp gầy thành tia chớp, mấy bộ trong phòng tập thể thao chắc là là có thể mặc vừa rồi?”

Thẩm Du nhỏ giọng nói: “Không biết.”

Thẩm Tiêu gật đầu: “Lần sau thử xem.”

Nói xong, anh bỗng nhiên vươn tay, gỡ cặp kính cận trên mũi Thẩm Du ra, Thẩm Du chỉ cảm thấy trước mắt mơ hồ, phản xạ có điều kiện muốn giật lại mắt kính, lại bị Thẩm Tiêu thoải mái bắt lấy bàn tay.

Khoảng cách giữa hai người rất gần, gần đến nổi có thể dễ dàng nghe được tiếng hít thở của nhau, Thẩm Du nâng lên hai mắt, lại thấy không rõ biểu tình của Thẩm Tiêu. Chỉ cảm thấy anh nhéo nhéo bàn tay của cô, bỗng nhiên nắm chặt, làm cô nhịn không được nhíu mày.

“Đau.”

Thẩm Tiêu ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào cô, vài giây sau, mới buông tay cô ra, ném gọng mắt kính trả lại cho cô, giọng điệu lạnh lùng cứng ngắt, nói: “Em có thể lăn.”

Thẩm Du: …

Quả nhiên là bệnh tâm thần, chớp mắt đã trở mặt.

Bất quá Thẩm Tiêu kêu cô lăn, ý nói sẽ không lại đùa giỡn với cô nữa, cũng là chuyện tốt, cô mang lên mắt kinh, vội vàng chạy chậm rời đi.

Thẩm Du bận cả buổi tối, về phòng tắm rửa, thay bộ quần áo thoải mái ở nhà, mới một lần nữa xuống lầu.

Cô đói bụng một buổi tối, muốn mò vào bếp tìm chút gì đó nhét vào bao tử, đêm nay còn phải thức đêm tìm nhạc, muốn ăn gì đó lót lót dạ dày, bằng không sẽ không có sức làm.

Chú Lý ở tại lầu một, ngay từ đầu đã về phòng ngủ, nhưng nghe bên ngoài có động tĩnh, lại đi ra, biết Thẩm Du muốn tìm đồ ăn, nên chú sắn tay áo nấu tô mì hải sản cho cô.

Lúc ăn mì, Thẩm Du nhắc tới những chiếc cúp cùng món đồ chơi trong phòng Thẩm Tiêu, chú Lý thở dài.

“Thiếu gia là người sống rất tình cảm, đó là những vật mà lão tiên sinh và lão phu nhân từng tặng cho cậu ấy, cậu ấy đều giữ lại tất cả. Không chỉ trong phòng mà trên gác mái cũng đều là nơi cậu ấy dùng để cất chứa. Khi còn nhỏ, con dùng giấy thủ công làm thành cái ly giấy nhỏ tặng cậu ấy, cậu ấy cũng còn giữ lại mà.”

Thẩm Du: …

Chú Lý nói: “Trước kia thiếu gia không phải như thế, chỉ là … Sau khi lão tiên sinh và lão phu nhân đi rồi, cậu ấy mới biến thành như vậy, tiểu thư, con cũng đừng quá sợ cậu ấy, chú cảm thấy, có thế nào thiếu gia cũng sẽ không hại con.”

Thẩm Du cắn sợi mì, gật gật đầu: “Dạ, con đã biết.”

Chiều Ngày hôm sau là buổi diễn tập cuối cùng, buổi sáng Thẩm Du không có đi đến trường học, mà là ở nhà nghĩ ra điệu múa, cũng không tính là nghĩ ra, mà cô chỉ là cố nhớ lại 《 Đôn Hoàng tụng 》 , sau đó tập lại một lần, lại xóa bớt mấy động tác khó.

Bởi vì điệu nhảy này thật sự là cô nhảy quá nhiều lần, cho nên mặc kệ đã qua đi bao lâu, đều có thể dễ dàng nhớ tới.

Bạch Mộ Vũ lén đăng ký tiết mục cho cô, lại giấu diếm hai lần diễn tập, mục đích cũng không phải là muốn ép cô lên sân khấu, mà là muốn để cô xấu mặt trước toàn trường. Sau đó cô vì xấu hổ mà bỏ chạy, trở thành trò cười cho mọi người, đây mới là kết quả Bạch Mộ Vũ muốn.

Trong suy nghĩ của bọn họ, Thẩm Du tuyệt đối sẽ không có dũng cảm lên sân khấu, hoặc là không dám đến tham gia lần diễn tập cuối cùng, trực tiếp làm tiết mục chết non, hoặc là sau khi lên sân khấu ngây ngốc luống cuống, làm đạo diễn xóa tiết mục, có khả năng còn sẽ bị quở trách vài câu.

Tóm lại, khẳng định bọn họ không thể tưởng tượng được, Thẩm Du của hiện tại không chỉ có dám lên sân khấu mà cô còn sẽ khiêu vũ.

Chiều thứ sáu, sân khấu lớn trong học viện điện ảnh toàn là tiếng cãi cọ ồn ào, bởi vì là buổi diễn tập cuối cùng, đạo diễn yêu cầu mọi người phải mặc trang phục biểu diễn. Cho nên, dàn sinh viên đăng ký tiết mục ngồi dưới khán đài chờ đến lượt mình lên sấn khấu tập diễn đều ăn mặc hoa hòe lộng lẫy, không khí rất vui vẻ.

Bọn người Bạch Mộ Vũ cũng có tiết mục biểu diễn vũ đạo, bởi vì tiết mục ở phía trước, cho nên từ rất sớm đã mặc tốt trang phục cũng đã hóa trang xong.

Trong đám đó, chỉ có dáng người của Bạch Mộ Vũ là tốt nhất, lại mặc một bộ váy màu xanh biếc, nhìn long lanh đầy nét thanh xuân, vô cùng xinh đẹp.

Bọn họ dựa vào sàn sân khấu nói giỡn, nam sinh đi qua lại luôn trộm nhìn bọn họ, điều này làm cho một người hư vinh như Bạch Mộ Vũ thỏa mãn.

“Có ai nhìn thấy Thẩm Du không?” Bạch Mộ Vũ chơi đùa với bím tóc của mình, ngẩng đầu nhìn khắp nơi.

“Hình như không thấy.” Cô gái đứng bên cạnh nói.

Có người nhỏ giọng cười: “Chắc là không dám tới.”

Tuy rằng uỷ viên giải trí chơi chung một nhóm với Bạch Mộ Vũ, nhưng chuyện lần này, bởi vì có quan hệ với cô, cho nên cô cảm thấy hành động lần này của Bạch Mộ Vũ có chút quá đáng, nhỏ giọng nói: “Ngày hôm qua Thẩm Du nói cô ấy sẽ đến.”

Bạch Mộ Vũ ha ha cười không ngừng: “Con nhỏ đó là tới xin rời khỏi với tổng đạo diễn đi, cũng được, đúng lúc có trò hay nhìn, khẳng định con đó sẽ bị mắng chết.”

Lại có người phụ họa, cười nói: “Nếu là căng da đầu diễn, không biết sẽ nhảy cái giống gì, nghĩ lại cảm thấy rất buồn cười.”

Uỷ viên giải trí nhìn trái nhìn phải, nhỏ giọng thở dài: “Các cậu đừng như vậy.”

Bạch Mộ Vũ nhìn cô ta, cười lạnh: “Sao vậy, cảm thấy tội lỗi?? Nếu vậy cô đăng ký tiết mục làm gì, sao không báo cho con đó đến tập từ hai buổi trước, là chính cô nói với đạo diễn, Thẩm Du bị bệnh không tới được, giờ lại tỏ ra tội lỗi, có giả tạo quá không?”

Uỷ viên giải trí: …

Chờ ánh đèn sân khấu cùng âm nhạc đều đã hoàn thành, buổi diễn tập cuối cùng chính thức bắt đầu, MC cùng học viên liên tiếp lên sân khấu, bọn Bạch Mộ Vũ chưa từ bỏ ý định, nhìn chằm chằm dưới khán đài, cũng không có nhìn thấy bóng dáng Thẩm Du đâu.

“Có phải con đó sợ nên không có tới hay không?”

“Vô duyên vô cớ vắng mặt lần diễn tập cuối cùng thì tiết mục sẽ bị xoát bỏ, con đó cũng sẽ bị trường học phê bình vào học bạ, nó không dám đâu.”

Không bao lâu, thì đến phiên Bạch Mộ Vũ lên sân khấu, bọn họ cũng không rảnh để ý tới Thẩm Du nữa.

Thật ra Thẩm Du đã tới một lúc, nhưng bọn Bạch Mộ Vũ không có nhìn thấy cô, mà có nhìn thấy được cũng không nhận ra, bởi vì Thẩm Du lên đồ còn hóa trang, khác xa hoàn toàn với Thẩm Du trong ấn tượng của bọn họ, hoàn toàn là hai người khác biệt.

Cái người có cơ thể hơi béo ú, mắt cận lưng cong, vóc dáng cao to đã biến mất không thấy, thay vào đó là người đang ngồi ở hiện trường đợi lên sân khấu, là một gương mặt xinh đẹp, dáng người thon thả, tinh thần phấn chấn Thẩm Du.

Dù đúng mặt đối mặt, Bạch Mộ Vũ cũng không dám nhận.

Thẩm Du đeo mắt kính mới, đợi lát nữa đến phiên cô lên sân khấu, khẳng định mắt kính là không thể đeo, cho nên cô đang tập trung nghiên cứu sân khấu.

Bạch Mộ Vũ đang biểu diễn, Thẩm Du nhìn một chút, tư thế của bọn họ cứng đờ, không đẹp. Bạch Mộ Vũ không có năng khiếu nhảy múa, rất nhiều động tác cứng nhắc, còn chậm nhịp, nhưng cô ta một hai phải đứng vị trí center, cho nên nhìn tổng thể tiết mục rất tệ.

Nếu Thẩm Du là giám khảo, chỉ chấm cho bài vũ đạo này nhiều nhất 50 điểm, không đạt tiêu chuẩn!

Bạch Mộ Vũ biểu diễn xong, cũng không có lập tức rời đi, mà là tìm vị trí ngồi ở dưới khán đài, hiển nhiên là chưa từ bỏ ý định, muốn chờ Thẩm Du xuất hiện.

Sau khi trải qua ba tiết, đến phiên Thẩm Du độc vũ.

Lúc âm nhạc vang lên, bọn Bạch Mộ Vũ trố mắt nhìn nhau, đều có chú ngu người.

Có người còn kinh ngạc hét lên: “Chẳng lẽ Thẩm Du nó biết khiêu vũ?? Không có khả năng nha, con đó nó mập như vậy mà nhảy cái gì!”

Bạch Mộ Vũ sắc mặt khó coi, thật ra cô không nghĩ tới khả năng này, với bộ dáng nghèo kiết hủ lậu của con nhỏ Thẩm Du kia, dáng người thì béo phệ, mặt thì xấu hoắc, thấy thế nào cũng không phải là người biết khiêu vũ.

Nhưng bài nhạc này nghe tới có chút kỳ lạ, nghe không hiểu là từ nhạc cụ nào phát ra, nhưng tiết tấu nhịp trống lại rất rõ ràng.

Theo tiếng trống vang lên, ánh đèn trên đài vụt tắt, chỉ chừa lại một chiếc đèn ngay trung tâm sân khấu, chùm tia sáng thẳng tụ thành chùm chiếu ở giữa. Một người con gái mặc trang phục cùng trang sức cổ trang đang từ từ đứng thẳng dậy, hai tay nhẹ vươn lên, hơi hơi vặn eo, giống như tiên tử lười biếng mới từ giấc ngủ dài tỉnh lại.

Chờ cô hoàn toàn giãn thân thể, tiếng trống cùng với âm nhạc đồng thời vang lên, ánh đèn sáng ngời, gương mặt cùng trang phục hoàn hoàn toàn toàn hiện ra ở trước mắt mọi người.

Người xem có thể nhìn ra được chi tiết váy lụa cùng dải lụa trên trang phục của cô là xuất xứ từ bích họa *Phi Thiên ở*Đôn Hoàng.

*Đôn Hoàng: là một động cổ của TQ, bên trong có rất nhiều tượng đá được một hòa thượng khắc, sau mấy trăm năm, thì được một họa gia phát họa lại thành những bức vẽ.

*Phi Thiên: là những bức tượng, bức vẽ trong động Đôn Hoàng, có nghĩa là các chư vị thần tiên đang bay trên trời, đặc biệt là tiên nữ.

Dưới khán đài không chỉ có sinh viên đến diễn tập mà còn có một vài sinh viên khác tới xem náo nhiệt, nhìn đến hoá trang cùng động tác của Thẩm Du ai ai cũng đều phải buột miệng thốt ra hai từ “Thật đẹp!”

“Hiệu quả vào ban ngày cũng không phải là thời điểm tốt nhất, nhưng nếu ở buổi tối sẽ càng đẹp hơn!”

Sắc mặt Bạch Mộ Vũ xanh mét mà nhìn chằm chằm sân khấu, có chút nghiến răng nghiến lợi hỏi người bên cạnh: “Cái đứa đang múa trên sân khấu là Thẩm Du sao?”

Những người khác đều lắc đầu: “Không … Không giống, Thẩm Du đâu có ốm đến như vậy. Không có khả năng là nó, dáng người thật sự quá cân xứng!”

Thật ra, nếu là người quen biết Thẩm Du, trong lòng đều có nghi vấn … Người này là ai? Tại sao cô ta lại thay Thẩm Du tới biểu diễn?

Bạch Mộ Vũ nheo mắt lại, nhìn chằm chằm trên sân khấu một hồi, cười lạnh: “Thẩm Du đúng thật là làm tốt lắm, bản thân không tới thì thôi, còn dám cả gan tìm người tới biểu diễn thay, rốt cuộc là ai cho con đó cái gan chó đó!”

Mọi người trừng lớn đôi mắt, kinh ngạc nhìn Bạch Mộ Vũ: “Không phải chứ.”

Bạch Mộ Vũ nói: “Vậy mấy người cảm thấy người trên sân khấu kia là Thẩm Du sao??”

Mọi người: …

Cuối cùng vẫn là ủy viên giải trí đứng ra nói câu công đạo: “Nếu không biết thì cũng không cần đứng ở nơi này suy đoán, chờ cô ta xuống đài, tìm xác nhận một chút là được.”

“Đúng vậy, chờ cô ta xuống dưới sẽ biết.” Có người phụ họa theo.

Bạch Mộ Vũ sắc mặt xanh mét, tầm mắt gắt gao nhìn chằm chằm người đang múa trên sân khấu, động tác uyển chuyển nhẹ nhàng linh động giống như là tiên nữ … Thật sự là Thẩm Du sao?

Một khúc vũ đạo đã kết thúc, phía dưới khán đài khó được mà vang lên từng trận vỗ tay, còn có người không ngừng nhỏ giọng bàn tán.

“Người này là ai?”

“Nhảy quá đẹp, là dân chuyên nghiệp sao?”

“Hình như không có gặp qua cô ấy ở hai buổi diễn tập trước nha.”

“Trang phục cùng hóa trang của cô ấy thật đẹp.”

“Bộ váy cổ trang đó thật xinh đẹp, lúc tung người lên cao thật sự giống như tiên nữ vậy.”

……

Bạch Mộ Vũ từ ghế trên đứng bật lên, nổi giận đùng đùng nhào lên sân khấu, vừa lúc gặp được Thẩm Du từ bên hông sân khấu bước xuống bậc thang, cô ta quát lên: “Cô là ai?”

Thẩm Du đang ở mặc áo khoác, nhiệt độ ở đây nhiều nhất mười độ, mà trang phục của cô lại quá mỏng, không thể để bản thân bị cảm được.

Nghe Bạch Mộ Vũ ào ào chất vấn, Thẩm Du ngẩng đầu, buồn cười nhìn cô ta: “Vậy cô cho rằng tôi là ai?”

Vừa mở miệng, tuy rằng là giọng điệu trêu chọc, nhưng âm thanh không lừa được ai, đúng là giọng nói quen thuộc của Thẩm Du.

Bạch Mộ Vũ giống như bị hung hăng ăn mấy cái tát tại chỗ, hai bên gương mặt nóng rát! Nhất thời cũng không biết nên nói cái gì.

Phía sau chạy tới mấy người, cũng kinh ngạc đến cằm thiếu chút nữa rớt trên mặt đất: “Thật sự là Thẩm Du! Sao cô có thể trở nên … Trở nên … !!!”

“Xinh đẹp như vậy” bốn chữ này bọn nói không nên lời. Tuy rằng đây đã là sự thật, nhưng làm người đã từng cười nhạo qua Thẩm Du, hình như bọn họ không có tư cách nói như vậy, nói ra không khác gì tự tát vào mặt mình.

Bạch Mộ Vũ phát hiện, mọi chuyện lại một lần vượt qua sự khống chế của cô ta, Bạch Mộ Vũ căn bản không lường trước được, kết quả cuối cùng lại là cái dạng này.

Người nên bị cười nhạo, bị ghét bỏ, không biết từ khi nào, đã phá kén trở thành một con bướm xinh đẹp, trở thành người mà cô không dám nhìn thẳng vào!

Thẩm Du ung dung mà đứng trước mặt bọn họ, thoải mái hào phóng tiếp thu đánh giá từ mọi người, tiếp theo sau lại cười nhạt nói với Bạch Mộ Vũ.

“Đúng rồi, tôi cảm thấy bản thân nên nói lời cảm ơn cô, cảm ơn cô làm tôi dưới tình huống không biết gì đã giúp tôi đăng ký tiết mục, còn giúp tôi tránh được hai lần diễn tập, miễn được nhiều phiền toái như vậy, làm tôi nhẹ nhàng có được một cơ hội tốt để triển lãm tài năng của mình. Tôi thật sự là quá vinh hạnh khi có một người bạn học tốt như cô.”

Nói xong, cũng không đợi bọn họ trả lời, cầm lấy túi xách, xoay người rời khỏi sân khấu.

Nhìn bóng dáng tiêu sái đi xa của cô, có người hỏi: “Cô ta là nghiêm túc nói lời cảm ơn sao?”

Người bên cạnh ghét bỏ nói: “Mày ngu quá, chửi xéo còn nghe không hiểu.”

“Ờ.”

Nhưng nói tới nói đi, vẫn có vài người trong lòng thật sự bị chấn động, cái tát vào mặt này bị đánh thật là quá hung mãnh, đều làm bọn họ không còn chỗ dung thân!

Bạch Mộ Vũ là trực tiếp bị chọc tức đến nói không ra lời.

Sau buổi diễn tập này, ngay đêm đó, trên diễn đàn của trường đã có người đăng ảnh chụp tiết mục diễn tập xinh đẹp lên diễn đàn.

Một người con gái xinh đẹp nhảy điệu Phi Thiên như tiên nữ, tay quấn dải lụa, không gió tự bay, như tiên nữ bước ra từ trong tranh, giống như vừa chớp mắt tiên nữ sẽ bước trên mây trở về trời.

Phía dưới khu bình luận quần chúng nhiều chuyện hét ra chữ.

“Rốt cuộc hôm nay bà đây cũng nhìn thấy tiên nữ, đậu má, cảm giác tao muốn cong rồi tụi bây ơi!”

“Trên lầu chịu đựng đi, đừng cong, đừng tranh với chị đây, chị đây đã cong thành nhang muỗi mẹ rồi!”

“Anh đây duyệt vô số hoa thơm cỏ lạ, cũng không biết học viên của mình còn có một tuyệt sắc giai nhân như vậy, xin mạn phép cho kẻ hèn này hỏi, nàng tiên nữ trong ảnh thuộc ngành lớp nào vậy?”

“Trên lầu còn cần phải hỏi nữa sao? Nhìn dáng người này, khẳng định là lớp diễn viên.”

“Là người trong ngành lớp diễn viên, tôi dám khẳng định, tôi chưa từng gặp qua em gái xinh đẹp này.”

“Chẳng lẽ chỉ có mình tôi là để ý đến trang phục cổ trang kia sao?”

“Trên lầu không phải chỉ có mình cô đâu.”

“Ngồi chờ chân tướng …”

“Ừ, cùng nhau chờ đi …”

……

Bài này đăng không được bao lâu, đã lập tức đứng đầu trên trang diễn đàn của trường. Mọi người sôi nổi đoán xem cô gái xinh đẹp này là ai. Đặc biệt là gần đây đang thịnh hành trang phục cổ trang, mà trang phục và cách trang điểm của cô gái kia đã chạm đúng vào nhược điểm của dân thích cosplay và dân mê cosplay.

Ngày kỷ niệm thành lập trường là vào chủ nhật tuần này, ban ngày các ngành lớp đều có hoạt động riêng, rất nhiều sinh viên đã tốt nghiệp nhiều năm hoặc những người cùng ngành nghề đều sẽ đến tham gia, nhưng hoạt động quan trọng nhất, chính là buổi tiệc tối, nơi quy tụ rất nhiều người nổi tiếng.

Bạch Mộ Tình là khách quý nhà trường đặc biệt mời đến, buổi chiều đã có mặt tại ngành diễn xuất phát biểu vài lời, buổi tối còn phải tham dự tiệc tối. Thẩm Tiêu chỉ cần xuất hiện trong buổi tiệc tối, anh chủ yếu là muốn đi gặp Tư Đồ Dật một lần.

Thẩm Du không đợi anh trai cô cùng đi, cô phải đến trước để chuẩn bị tiết mục vì chỉ có một mình nên khâu chuẩn bị cũng dễ dàng, đổi trang phục, hóa trang, làm xong tất cả cô ăn không ngồi rồi ngồi ở một bên xem người khác bận rộn.

Từ lúc diễn tập dùng thực lực tát vào mạt Bạch Mộ Vũ, cô ta càng thêm làm lơ cô, thật ra Thẩm Du không sao hết, cô ước gì sau này Bạch Mộ Vũ đừng bao giờ để ý đến cô.

Ngồi rảnh quá, Thẩm Du lấy di động chơi trò chơi, đây kiểu dáng mới nhất của hãng Apple, hôm nay Thẩm Tiêu mới vừa tặng cho cô, ban đầu cô không muốn nhận, cảm thấy không cần thiết đổi di động mới, nhưng Thẩm Tiêu lạnh lùng nói: “Di động có định vị, tiện để anh tìm được em.”

Thẩm Du: …

Cô còn có thể nói cái gì nữa, chỉ có thể ngoan ngoãn nhận lấy.

Cô càng ngày càng cảm thấy Thẩm Tiêu thật sự đã xem cô như vật sở hữu của anh ta, giống như những món đồ anh ta giữ trong phòng.

Lúc cô nhìn di động đến ngẩn người, có một cô gái khom lưng đến trước mặt cô, nhỏ giọng hỏi: “Cô là Thẩm Du phải không?”

Thẩm Du nâng mắt nhìn cô ta, phát hiện cô không quen người này: “Là tôi, còn cô là ai??”

Đối phương vẻ mặt hưng phấn: “Tôi là trợ lý của Viên Duyệt, chị ấy ở bên ngoài, có thể mời cô theo tôi ra ngoài một chuyến được không?”

Thẩm Du thất thần: “Viên Duyệt?”

Tuy rằng nghi hoặc, nhưng cô vẫn đứng dậy đi theo cô trợ lý kia, vừa đi vừa hỏi: “Sao cô có thể nhận ra tôi?”

Cô trang điểm như vậy, Bạch Mộ Vũ còn suýt nữa nhận không ra mà một người ngoài như cô ta lại có thể nhận ra được ...

Cô trợ lý cười he he, nói: “Hôm nay Viên Duyệt có tiết mục đơn tại đây, chị ấy quen cô, bảo tôi tới hỏi một chút, thật ra trước khi hỏi cô tôi đã hỏi qua vài người.”

Thẩm Du: …

Phía sau sân khấu, có cái một bãi đỗ xe loại nhỏ, Viên Duyệt ngồi ở xe. Lần trước, Thẩm Du từng gặp qua chiếc xe kia tới đón Viên Duyệt, cho nên liếc mắt một cái đã nhận ra tới.

Viên Duyệt từ trong xe mở cửa ra, sau đó giơ tay mời ý bảo cô lên xe.

“Chào Viên tiểu thư.” Thẩm Du chào hỏi, tuy rằng đây là lần thứ hai hai người gặp mặt, cũng không thân thiết cho lắm.

Nhưng cố tình Viên Duyệt là người tự quen thuộc: “Nếu không ngại, em có thể gọi chị là chị Viên.”

Thẩm Du nhướng mắt nhìn cô, biết nghe lời, nói: “Chị Viên, chị tìm em có việc gì sao?”

Viên Duyệt nói: “Em có tiết mục biểu diễn phải không, vậy em có thể lén dẫn chị vào hậu trường được không?”

Thẩm Du híp mắt hỏi lại: “Dẫn chị sao?”

Viên Duyệt vội vàng gật đầu: “Em nhìn chị thử xem, gương mặt này thật dễ dàng bị nhận ra tới, em có cách nào thần không biết quỷ không hay dẫn chị đi vào đó không?”

Thẩm Du nghĩ nghĩ, hỏi tiếp: “Là bởi vì Tư Đồ tiên sinh sao? Đêm nay anh ta cũng sẽ đến tham dự tiệc tối.”

Viên Duyệt dọa nhảy dựng, trừng lớn đôi mắt nhìn cô: “Làm sao em biết!!!”

Thẩm Du thiếu chút nữa bị phản ứng đầy khoa trương của cô chọc cười.

Nghĩ thầm: Nữ chủ này chắc là thuộc dạng ngốc bạch ngọt rồi.

Vì thế trả lời: “Ờ … Em đoán, trước đó từng nghe qua một ít tin đồn của chị và anh ta.”

Viên Duyệt kinh ngạc qua đi, biểu cảm trên mặt là một lời khó nói hết, tiếp theo sau nói: “Đúng thật là bởi vì anh ta, nhưng cũng không phải giống như em nghĩ như vậy, tóm lại, em có thể dẫn chị vào hậu trường được không?”

“Chị không muốn làm Tư Đồ tiên sinh biết chị có mặt tại đây đúng không?” Thẩm Du hỏi lại cô.

Viên Duyệt vội gật đầu không ngừng.

Thẩm Du nghĩ nghĩ, nói tiếp: “Như vậy đi, em trang điểm cho chị đậm một chút, có lẽ người khác sẽ không nhận ra chị đâu.”

Viên Duyệt cười tủm tỉm, trả lời: “Chủ ý này rất tốt nha, vậy em nhanh nhanh trang điểm cho chị đi, chị phát hiện em thật thông minh, có phải những người tên là Thẩm Du đều sẽ thông minh hay không?”

Thẩm Du nhíu mày, kỳ lạ mà liếc cô một cái, nói: “Chị cũng có bạn tên là Thẩm Du?”

Viên Duyệt gật gật đầu, có chút cảm khái thở dài nói: “Một người bạn rất tốt, nhưng sau này chắc là không gặp được rồi.”

Thẩm Du rũ xuống mí mắt, nhẹ giọng nói: “Thật xin lỗi.”

Viên Duyệt xua xua tay: “Không sao, mau giúp chị trang điểm đi.”

Sau đó, Thẩm Du trở thành chuyên viên trang điểm cho minh tinh. Viên Duyệt thân là nữ chủ, đương nhiên diện mạo rất hoàn mỹ, còn đẹp hơn một chút so với Bạch Mộ Tình. Hơn nữa nhìn có sức sống hơn so với Bạch Mộ Tình.

Đây chắc là vòng sáng nữ chủ trong truyền thuyết. Thẩm Du thuận lợi dẫn Viên Duyệt vào hậu trường tiệc tối. Chỉ là, trước khi tiệc tối bắt đầu không bao lâu, Thẩm Du đã lạc mất người.

Lúc ấy, Viên Duyệt nói cô muốn đi WC, Thẩm Du chỉ đường cho cô, Thẩm Du nghĩ đường còn rất gần, nên cũng không theo sát, kết quả sau khi Viên Duyệt đi WC thì không trở về nữa.

Thẩm Du đợi một hồi cũng không chờ đến người, tự vào WC tìm, kết quả WC trống không. Một người lớn đi WC bổng nhiên mất tích?

Cô vội vàng gọi điện thoại cho Viên Duyệt, kết quả điện thoại tắt máy, đang lúc cô muốn ra ngoài tìm người thì trợ lý của Viên Duyệt đã gọi điện cho cô, nói Viên Duyệt bị Tư Đồ Dật mang đi, kêu cô không cần lo lắng.

Thì ra trên đường Viên Duyệt đến WC gặp được Tư Đồ Dật, rõ ràng đã trang điểm thật đậm nhưng vẫn là bị Tư Đồ Dật liếc mắt một cái nhận ra tới. Sau đó anh ta không nói hai lời khiêng người lên xe đi rồi.

Nghe xong toàn bộ quá trình làm Thẩm Du không biết nói gì, cũng là không hiểu được hai vai chính này đang làm cái trò gì nữa, hình như có chút khác với cốt truyện.

Bên kia, Thẩm Tiêu hy sinh nhan sắc đi chung với Bạch Mộ Tình tham dự tiệc tối, chính là vì Tư Đồ Dật, người khiến ai cũng lo ngại khi chạm mặt trên thương trường. Kết quả, ngay cả bóng dáng của Tư Đồ Dật cũng chưa thấy, lập tức khó chịu ra mặt.

Chất vấn Bạch Mộ Tình ngay tại chỗ: “Không phải cô nói anh ta sẽ đến sao?”

Bạch Mộ Tình cũng rất buồn bực, trước đó cô rõ ràng còn chào hỏi qua Tư Đồ Dật, kết quả người nọ đi WC thì không trở lại nữa, cô cũng không biết nha, chỉ có thể lấy lòng mà nói: “Chắc là anh ta có việc gì gấp nên đi về trước rồi, để lần sau em lại giới thiệu cho hai người quen biết được không?”

Thẩm Tiêu khinh thường hừ lạnh một tiếng: “Không hiếm lạ.”

Anh cũng là nhất thời hứng thú, không thấy được thì thôi, Thẩm Tiêu anh tuyệt đối không có lý nào lại vôi vàng chấp nhất gặp mặt người nào đó.

Hơn nữa anh có rất nhiều cách làm Tư Đồ Dật cầu xin được gặp anh.

Nghĩ như vậy, tâm trạng Thẩm Tiêu mới tốt hơn một chút, tiệc tối đã bắt đầu một hồi lâu, đều là vào tiết mục chán òm, không hấp dẫn người xem, anh lười ở lại tiếp tục xem.

Đang lúc Thẩm Tiêu nhấc chân rời đi, trên sân khấu bỗng nhiên vang lên tiết tấu kỳ lạ, sau đó chính là từng tiếng tiếng trống vang khắp khán đài.

Thẩm Tiêu nhướng mày, ngồi thẳng cơ thể nghiêm túc nhìn về phía sân khấu, chỉ thấy ánh đèn tụ lại một chỗ, một bóng hình quen thuộc lập tức xuất hiện ở trước mắt anh.

Chờ thấy rõ ràng trang phục người nọ mặc trên người, Thẩm Tiêu trực tiếp nổ banh, bật mạnh dậy.

Bạch Mộ Tình bị hành động đột nhiên của anh dọa nhảy dựng, vội vàng lôi kéo anh, muốn ép anh ngồi xuống: “Có chuyện gì vậy anh?”

Thẩm Tiêu cắn chặt răng, giọng lạnh lẽo giống như phát ra từ động băng ngàn năm, nói: “Đó là em gái của tôi !!!”

Bạch Mộ Tình: …

Thẩm Tiêu ngồi ở vị trí dãy ghế đầu, bàn tay nắm thành đấm, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm người đang múa ở tận tình đến quyến rũ động lòng người ở trên sân khấu.

Giờ phút này, anh đang trong cơn giận dữ, thật giống như một món đồ anh cất giấu từ lâu, chưa được sự cho phép của anh đã bị lấy ra triển lãm, quả thực làm anh khó chịu tới cực điểm!

Chỉ hận không thể lập tức đem thứ này thu hồi về, lại mang về nhà cất giấu không để ai khác nhìn đến.

Thật vất vả chờ đến tiết mục kết thúc, Thẩm Tiêu quyết đoán đứng dậy rời khỏi vị trí, không để ý tới Bạch Mộ Tình, cũng không quay đầu lại mà bước thẳng vào hậu trường.

Thẩm Du nhảy xong, phía dưới sân khấu nhiệt liệt vỗ tay cùng tiếng thét chói tai, cô mỉm cười lui ra sân khấu, còn chưa có tới kịp bình phục cảm xúc, giây tiếp theo đã bị người chặn ngang khiêng đến trên vai.

Thẩm Du theo bản năng muốn giãy giụa, kết quả nghe được giọng nói vô cùng quen thuộc: “Em dám động đậy thử một chút coi, bữa ăn khuya đêm nay chính là món chó Ngáo nướng nguyên con.”

Thẩm Du: …

Hết chương 21

lust@veland
Chương trước Chương tiếp theo
Bình Luận (0 Bình Luận)