TÌM NHANH
XUYÊN THÀNH EM GÁI VAI ÁC
Tác giả: Tuyết Mặc
View: 8.107
Chương trước Chương tiếp theo
Chương 22: Giam lỏng
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình

 

Bạch Mộ Tình làm minh tinh đang nổi, tham dự ngày kỷ niệm thành lập trường, đương nhiên có rất nhiều người vây quanh. Thẩm Tiêu là bạn trai cô mang đến, kết quả nói đi là đi, nhiều người nhìn như vậy, một chút mặt mũi cũng đều không chừa cho cô.

Tuy rằng mặt ngoài Bạch Mộ Tình rất bình tĩnh, nhưng trong lòng đã sớm mắng Thẩm Tiêu thành chó, nếu không phải anh ta còn có thể lợi dụng, còn lâu cô mới làm quen với một thằng điên như anh ta.

Tất cả đều do Tư Đồ Dật, là do tên khốn đó tạo ra, cho nên cô mới chật vật như ngày hôm nay.

Trong lòng hận đến muốn giết người, Bạch Mộ Tình chỉ có thể vừa xem tiết mục, vừa véo lòng bàn tay của chính mình, chờ tiệc tối kết thúc, trở lại trong xe, lòng bàn tay của cô đều xanh tím.

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Ở trong xe bình phục tâm tình được một chút, Bạch Mộ Tình gọi điện thoại cho em gái của mình, tuy rằng hai chị em không thân cho lắm, nhưng cũng không đến mức xa lạ.

Chờ kia đầu chuyển được, Bạch Mộ Tình nói: “Chị ở bãi đỗ xe phía sau sân khấu, em lại đây, cùng nhau về nhà.”

Giọng Bạch Mộ Vũ ở trong điện thoại không vui, trả lời cọc lốc: “Đã biết.”

Một lát sau, Bạch Mộ Vũ mới đi tới, lên xe gọi một tiếng chị, vẻ mặt ủ rũ vùi người vào chỗ ngồi.

Bạch Mộ Vũ kêu tài xế lái xe, lại liếc mắt đánh giá người bên cạnh, hôm nay nó lại làm sao vậy?

Tâm tình của hai chị em đều rất kém.

Cô mở miệng hỏi: “Làm sao vậy? Bị người khác khi dễ?”

Bạch Mộ Vũ bĩu môi, một hồi lâu mới căm giận mà nói: “Không bị khi dễ, chỉ là người bị ghê tởm thôi!”

Bạch Mộ Tình “Ờ” một tiếng, không hỏi nữa, cô hoàn toàn không có hứng thú đối với những mối quan hệ ngoài đường của em gái mình, cầm lấy di động bắt đầu xem mấy tin giải trí.

Bạch Mộ Vũ cũng cúi đầu chơi di động, nhưng là xem diễn đàn trường học, tin nào cũng có liên quan đến Thẩm Du, ảnh chụp buổi diễn của nó xuất hiện khắp trên diễn đàn, lại một lần ghê tởm làm mình muốn ói.

Ghét bỏ tắt đi di động, Bạch Mộ Vũ thấy ngứa miệng, tìm chuyện hỏi: “Không phải đêm nay có một anh đẹp trai đi theo chị sao? Người đâu?”

Nhắc tới chuyện này, Bạch Mộ Tình lại lên tức, giọng điệu khắc nghiệt: “Tên đó bị điên, nhìn thấy em gái mình nhảy điệu gì gọi là Đôn Hoàng vớ vẫn, tức đến mức trực tiếp chạy lấy người, đó là em gái anh ta cũng không phải vợ anh ta, cần thiết khẩn trương như vậy sao? Quả thật có bệnh mà!”

“Từ từ, nhảy điệu Đôn Hoàng?” Bạch Mộ Vũ bắt được mấy chữ mấu chốt.

Bạch Mộ Tình nói: “Đúng không??? Hình như đêm nay có một tiết mục múa đơn ...”

Bạch Mộ Vũ híp lại đôi mắt, khó có thể tin, hỏi tiếp: “Ý chị nói Thẩm Du là em gái của người bạn trai đêm nay đi với chị ?”

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Lúc này Bạch Mộ Tình mới nhớ tới việc này, vỗ tay một cái, hỏi: “Đúng rồi, có việc này chị vẫn luôn quên hỏi em, em có quen biết Thẩm Du không?”

Bạch Mộ Vũ: …

Đâu chỉ là quen biết, cô còn vẫn luôn khi dễ con nhỏ đó, chỉ là gần đây khi dễ không được nữa.

Cô ta khó hiểu hỏi lại: “Nhà của Thẩm Du không phải rất nghèo sao? Sao anh của nó lại trở thành bạn trai dự tiệc của chị?”

Bạch Mộ Tình nhìn em gái mình như nhìn kẻ thiểu năng trí tuệ, nói: “Nhà cô ta mà nghèo? Tập đoàn nhà họ Thẩm bọ họ, có thực lực ngang hàng với tập đoàn Tư Đồ, có khả năng còn hơn thế, sao có thể nghèo? Em nghe ai nói bậy vậy ?!!!”

Bạch Mộ Vũ cắn môi dưới, sắc mặt xanh mét, đôi tay gắt gao nắm chặt di động, thiếu chút nữa bẻ gãy.

Trong nhà Thẩm Du rất có tiền?

Sao có thể, rõ ràng bộ dáng nghèo kiết hủ lậu, quần áo giày dép mặc ngày thường đều là hàng vỉa hè, còn chỉ có vài bộ, vẫn luôn mặc đi mặc lại. Lúc ăn cơm ở căn tin đều lựa mấy món ít tiền, ngay cả bó bít tết cũng chưa nhìn thấy nó ăn qua, người cứ như vậy mà chị cô nói nhà rất có tiền?

Bạch Mộ Vũ cảm thấy uy lực của tin tức này có thể so sánh với bom nguyên tử.

————

Thẩm Du không kịp thay quần áo lấy túi xách đã bị Thẩm Tiêu khiêng đi ra ngoài, làn váy lụa kéo dài rủ đến trên mặt đất, vừa kéo vừa túm.

Rời khỏi sân khấu bằng cửa thoát hiểm, gió đêm thổi làm trang phục cổ trang bằng lụa của Thẩm Du tung bay, uyển chuyển nhẹ nhàng như đang múa.

Tư thế của Thẩm Tiêu giống như là chiến thần thắng trận trở về, trên vai khiêng tiên nữ xem như là chiến lợi phẩm.

Đi đến xe thể thao, mở ra cửa xe ghế phụ, Thẩm Tiêu thoải mái nhét người vào trong, sau đó ngồi vào ghế điều khiển khởi động xe.

Nghĩ nghĩ, anh lại cởi áo khoác vest ném tới trên người Thẩm Du, sau đó mới dẫm chân ga lái xe đi.

Thẩm Du xoa xoa bụng bị bả vai của anh cộm đau, sau đó ngoan ngoãn mặc áo khoác vest vào, áo khoác còn giữ lại nhiệt độ cơ thể của Thẩm Tiêu, ấm áp, dễ chịu, mang theo mùi vị cơ thể của riêng anh, đặc biệt rất dễ ngửi, rất thoải mái.

Thẩm Du vừa mặc áo khoác vừa nhỏ giọng lải nhải: “Túi xách của em còn chưa có lấy về ...”

Di động, bóp tiền cùng quần áo … Toàn bộ còn nằm ở hậu trường, cũng không biết có ai giúp cô cất tới giữ hay không?!

Thẩm Tiêu xoay tay lái, giữ tư thế liếc mắt trừng cô, không nói gì vẫn tiếp tục lái xe.

Thẩm Du bị ánh mắt lạnh sắc như dao của anh trừng, nháy mắt thành thật, vùi người vào ghế, lén lút nghiêng đầu xuyên qua cửa sổ xe nhìn ra bên ngoài.

Ban đêm, đường cái không ồn ào náo nhiệt như ban ngày, dọc theo đường đi, bên tai cô chỉ có âm thanh gia tốc của động cơ xe thể thao, tiếng gầm rú đầy kiêu ngạo, ban đầu cảm thấy thật ồn, nghe quen rồi lại cảm thấy rất dễ nghe.

Thẩm Du biết Thẩm Tiêu đang rất tức giận, là loại vô cùng tức giận, nhưng trong nhất thời cô không biết cụ thể là anh đang tức cái gì, giận cái gì? Là bởi vì cô lên sân khấu biểu diễn sao? Nhưng lý do gì?

Bởi vì đoán không ra, cho nên Thẩm Du cũng không dám mở miệng hỏi bậy.

Xe thực mau đã trở lại biệt thự, chú Lý ra mở cổng cho bọn họ, nhìn thấy biểu tình của cả hai lập tức khẩn trương theo, nhỏ giọng hỏi Thẩm Du: “Làm sao vậy?”

Thẩm Du mới vừa đổi xong dép đi trong nhà, đi hai bước vào trong, nhìn chú Lý lắc đầu, tỏ vẻ bản thân cô cũng không rõ lắm.

Thẩm Tiêu giày cũng không đổi, đi thẳng một mạch vào trong, nghe chú Lý hỏi, nháy mắt như đốt dây pháo vậy, đột nhiên quăng chìa khóa xe trong tay lên trên nền gạch, nổi giận đùng đùng quay ngược lại đi đến trước mặt Thẩm Du, một tay giật kéo áo khoác vest trên người cô ra.

Tức giận nói: “Chú nhìn con bé thử xem, nó mặc loại quần áo này ra ngoài đường đó!!”

Chú Lý theo hướng tay của anh nhìn vào trên người Thẩm Du, nháy mắt nhìn thấy váy áo mỏng manh lộ gần nửa bầu ngực, rất hoảng sợ, ngay sau đó luống cuống tay chân bước nhanh lên lấy áo khoác vest trên tay Thẩm Tiêu choàng lên người cô che kéo kín mít.

“Mặc ấm vào, đừng để bị cảm lạnh.”

Rốt cuộc Thẩm Du đã biết nguyên nhân lý do gì làm Thẩm Tiêu tức giận, không khỏi nhỏ giọng giải thích giùm bản thân: “Trên người em là trang phục diễn xuất, chỉ mặc ngày hôm nay thôi.”

Thẩm Tiêu quả thực nổi trận lôi đình, tức điên: “Chỉ mặc ngày hôm nay? Chỉ mặc ngày hôm nay của em là bị toàn trường nhìn thấy hết sao?!”

Thẩm Du: …

Chú Lý: …

Thật ra không chỉ toàn trường mà hình còn treo đầy trên diễn đàn của trường học, có rất nhiều người đăng ảnh nhảy múa của Thẩm Du lên. Thậm chí còn có người đăng lên Weibo. Cho nên hẳn là có càng nhiều người nhìn đến mới đúng, nhưng bọn họ cũng không biết.

Thẩm Tiêu nhìn Thẩm Du, ngọn lửa trong lòng lại càng cháy lớn, khó chịu ra mệnh lệnh: “Đi, hiện tại thay quần áo khác cho anh, quăng thứ tồi tàn như ăn mày này vào thùng rác trước mặt anh ngay!”

Thẩm Du: …

Trang phục cổ trang này cô bỏ mấy ngàn ra thuê, sao có thể nói quăng là quăng?!

Nhưng Thẩm Du thật đúng là không dám trả treo với Thẩm Tiêu, sợ lửa cháy đổ thêm dầu, làm anh ta càng thêm tức giận. Cho dù trong lòng cảm thấy ủy khuất, vẫn ngoan ngoãn nghe lời xoay người lên lầu đi thay quần áo.

Thẩm Tiêu thở phì phò đi qua đi lại tại chỗ, tiếp theo sau kéo ra áo sơ mi gỡ mấy nút áo, nói với chú Lý: “Đi nấu chút cháo đưa lên phòng cho con bé, trời lạnh mặc mỏng như vậy nhảy tới nhảy lui trên sân khấu, sao không lạnh chết con bé cho rồi!!”

Căn dặn xong, thở phì phò mà đi lên lầu, đến cua ngoặt, lại nghĩ tới một chuyện, quay đầu lại căn dặn thêm: “Nhớ rõ quăng cái váy ăn mày của nó!”

Chú Lý thở phào nhẹ nhõm một hơi thật dài, vội vàng xoay người vào phòng bếp.

Chó Ngáo đang ngủ ngon lành cũng bị tiếng rống giận của Thẩm Tiêu đánh thức, đi theo phía sau chú Lý ra ra vào vào, không ngừng vẫy đuôi.

Chú Lý vừa nấu cháo, vừa dạy bảo chó Ngáo: “Thiếu gia ở nhà, con phải ngoan ngoãn trốn, cậu ấy đuổi theo con không phải muốn chơi với con đâu, là muốn mần thịt con đó Ngáo à!”

Chó Ngáo trừng lớn đôi mắt đầy vô tội, tiếp tục vẫy đuôi.

Chú Lý thở dài: “Coi như tiên sinh đang chơi đùa với con đi, trên mạng nói rất đúng, Husky 10 con khờ hết 11 con.”

Chú Lý nấu xong cháo, đi lên gõ cửa phòng Thẩm Du.

Thẩm Du mở ra một khe nhỏ, nhìn dáo dát, xác định không có nguy hiểm, mới mở rộng cửa ra, nhỏ giọng hỏi chú Lý: “Đại ma vương đâu rồi chú???”

Chú Lý cười khẽ, nói: “Trở về phòng rồi, còn kêu chú nấu cháo đem lên cho con.”

Thẩm Du khoa trương vỗ vỗ ngực, nói: “Thiếu chút nữa hù chết con rồi, hiện tại cảnh báo đã giải trừ …”

Chú Lý nhíu mày, cũng không quá xác định mà nói: “Chắc vậy đi, nhưng con cần phải đưa cái váy đó cho chú, để chú cầm đi quăng ...”

Thẩm Du vẻ mặt như đưa đám: “Cái váy này đến mấy ngàn tiền thế chấp lận đó, chú có thể đừng quăng vào thùng rác được hay không vậy chú?”

Chú Lý hỏi: “Váy quan trọng, hay là mạng nhỏ quan trọng? Hơn nữa bình cổ một triệu con đều ném qua, còn sợ quăng cái váy trị giá có mấy ngàn?”

Thẩm Du: …

Vốn tưởng rằng chuyện đến đây đã hạ màn, rốt cuộc cái váy gây hoạ kia đã bị tiêu diệt.

Thẩm Du một đêm ngủ ngon giấc, ngày hôm sau rời giường chuẩn bị đi học, xuống lầu lại phát hiện trước cửa cửa lớn có hai vệ sỹ đứng gác hai bên.

Cô đặt ba lô ở trên ghế sô pha phòng khách, đi vào nhà ăn, thấy chú Lý đang chuẩn bị bữa sáng, nên thuận miệng hỏi một câu: “Chú Lý, vệ sỹ ở bên ngoài tới làm cái gì vậy?”

Chú Lý hiếm khi không cười, chú ậm ừ mà nói: “Là …  Là đảm nhận làm thần giữ cửa ...”

Thẩm Du không hiểu, hỏi lại: “Thần giữ cửa??”

Chú Lý gật đầu, hơi mở khóe miệng, lại không biết nói như thế nào, dứt khoát đẩy bữa sáng đến trước mặt cô.

“Ăn trước lại nói sau.”

Thẩm Du gật gật đầu, buổi sáng hôm nay cô có tiết, cũng không có thời gian rảnh ở chỗ này nói chuyện phiếm, vì thế cúi đầu chuyên tâm ăn sáng.

Chờ ăn xong bữa sáng, cô đứng dậy chào chú Lý, chú Lý cau mày đi theo cô đi ra ngoài.

Thẩm Du cầm lấy ba lô, khó hiểu hỏi: “Chú Lý, hôm nay chú rất kỳ lạ à nha.”

Hai người mới vừa đi tới cửa, không chờ chú Lý nói chuyện, thì hai vệ sỹ cao lớn đứng trước cửa đã duỗi tay ngăn lại: “Tiểu thư, cô không thể đi.”

Thẩm Du: …

Chú Lý ở bên cạnh thở dài.

Thẩm Du nghi hoặc hỏi: “Tôi muốn đến trường … Tại sao không thể đi?”

Vệ sỹ nói: “Ông chủ đã căn dặn, tiểu thư không thể rời khỏi biệt thự nửa bước.”

Thẩm Du: …

Ngay từ đầu Thẩm Du còn chưa tin, nhưng tranh cãi hết cả buổi, rốt cuộc cô cũng đã nhận rõ sự thật, cô bị tên tâm thần Thẩm Tiêu kia giam lỏng!!!!

Đây đã là năm 2019, vậy mà còn có người chơi trò giam lỏng cũ kỹ như vậy!! có phải sáng nay Thẩm Tiêu thức dậy đầu bị cửa kẹp rồi hay không !!!!

Nhưng Thẩm Tiêu không ở nhà, một người con gái yêu ớt như cô đánh không lại hai vệ sỹ cao to, chỉ có thể thở phì phò ngu người trong nhà chờ Thẩm Tiêu trở về.

Một chờ, đã chờ đến buổi tối, cô vô duyên vô cớ trốn học cả ngày!

Thẩm Tiêu một hồi về đến nhà, Thẩm Du cũng không rảnh lo sợ hãi, chạy lên chất vấn: “Anh dựa vào cái gì giam lỏng em! Em là một con người, có quyền tự do thân thể!”

Thẩm Tiêu cởi ra áo khoác vest, lại cởi xuống cà vạt, vội vàng làm việc của bản thân, chính là không để ý tới cô.

Thẩm Du gấp đến độ dậm chân: “Anh cũng nên cho em một cái lý do chinh đáng!”

Thẩm Tiêu lạnh lùng nhìn cô, nói: “Bởi vì em không ngoan.”

Thẩm Du: …

Thẩm Tiêu nói xong lời này, thì đi vào nhà ăn.

Lúc này chú Lý đã dọn xong bữa tối lên bàn, nhìn Thẩm Du tức muốn hộc máu chạy vào, chú Lý vội vàng nháy mắt ra hiệu: “Có chuyện gì cơm nước xong lại nói.”

Thẩm Tiêu cũng nâng lên mí mắt nhìn cô, ra lệnh: “Ngồi xuống, ăn cơm.”

Nghe giọng điệu của anh giống như đang ra lệnh cho thú cưng, Thẩm Du nháy mắt nổ tung.

“Không ăn!!!!”

Rống xong thì cầm ly nước thủy tinh trên bàn ăn, dùng sức hất toàn bộ nước lọc trong ly lên trên mặt Thẩm Tiêu.

Vẻ mặt hoảng sợ ~ Chú Lý: …

Vẻ mặt ướt lộc cộc ~ Thẩm Tiêu: …

Hết chương 22

lust@veland
Chương trước Chương tiếp theo
Bình Luận (0 Bình Luận)