TÌM NHANH
XUYÊN THÀNH EM GÁI VAI ÁC
Tác giả: Tuyết Mặc
View: 7.611
Chương trước Chương tiếp theo
Chương 23: chống đối
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình

 

Sau khi hất ly nước, trong lòng Thẩm Du đang tức giận ngút trời, cũng đã bị dòng nước lạnh này dập tắt, tắt đến hoàn toàn dứt khoát, một chút khói cũng đều không có.

Giống như một quả bóng đầy khí bị nổ tung! Bùm một tiếng, tang tành thành từng mảnh. Tuy rằng âm thanh to như tiếng sấm, nhưng sau khi nổ tung thì cũng chỉ còn lại những mảnh cao su nhỏ.

Trong lúc nhất thời, một sự yên lặng làm người hít thở không thông, bao phủ toàn bộ nhà ăn.

Tuy rằng chỉ có nửa ly nước, nhưng ly thủy tinh bụng lớn, xem vậy chứ chứa rất nhiều, lập tức làm cả gương mặt Thẩm Tiêu đều bị ướt đẫm, tính cả tóc cũng vô tội bị liên lụy, kiểu tóc đầy kiêu ngạo giờ đã bị ướt nhẹp.

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Hơn nữa còn dính bẹp vào mặt, vài sợi tóc dán ở trên vầng trán của anh, bọt nước theo ngọn tóc nhỏ giọt xuống, trượt qua gương mặt, tụ lại đến cằm, sau đó từng giọt từng giọt rơi xuống trên bàn cơm.

Thẩm Du có thể nghe được âm thanh tí tách của giọt nước.

Thân là người đứng xem, chú Lý đã sớm cứng đờ thành tượng sáp.

Một đôi bàn tay to được mặt bàn che khuất, dần dần tạo thành nắm đấm, ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh đến mức có thể đóng băng người đối diện.

Môi mỏng giật giật, anh dùng giọng điệu bình tĩnh đến quỷ dị hỏi ngược lại: “Em không ăn??”

Thẩm Du bị anh hỏi đến da đầu tê dại, theo bản năng lùi ra sau một bước.

Nghĩ thầm: Nhìn thấy cô mặc váy mỏng sẽ nổi trận lôi đình, nhưng bị cô tạt nước lại vẻ mặt bình tĩnh. Có phải anh ta bị cô chọc tức đến ngu luôn rồi hay không??

“Lặp lại lần nữa câu ‘ em không ăn ’ thử xem?” Anh lạnh lùng mà nói, theo động tác nói chuyện, cằm của anh lại nhỏ hai giọt nước.

Thẩm Du tim đập như trống bổi, cầm chặt ly nước lại lùi ra sau một bước, hiện tại không ngừng da đầu tê dại, mà toàn thân cô đều tê dại.

Vừa mới rồi tại sao cô lại ma xui quỷ khiến mà hất ly nước vào mặt anh ta??!!!

Thật là tự tay cô hất sao??

Nhưng hất đều đã hất, hiện tại muốn hối hận cũng đã muộn, cô cũng không thể hất nước xong thì một giây cúi đầu!

Nghĩ như vậy, Thẩm Du hít thở sâu, to gannói: “Em … Em không ăn!!!”

Thẩm Tiêu nhăn mày lại, đứng bật dậy.

Anh cao 1 mét 88, vừa đứng lên, lập tức tạo một loại cảm giác vô hình áp bức người khác.

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Phòng tuyến trong lòng Thẩm Du vốn dĩ đã yếu ớt, anh vừa đứng lên, nháy mắt đã dọa cô ngưng thở, bỏ cái ly trên tay xuống, xoay người cất bước chạy. Sau đó hoảng sợ không chọn đường mà chạy ra phòng khách.

Thẩm Tiêu ngẩn người hai giây, cũng bước ra chân dài đuổi theo, khẽ hét lên: “Gan to? Em đứng lại đó cho anh!”

Chú Lý che lại ngực, cảm giác bản thân nên uống một viên thuốc trợ tim có hiệu quả nhanh chóng mới được.

Ngay từ đầu, Chó Ngáo ngẩng đầu le lưỡi phe phẩy cái đuôi, nhìn thấy tình hình này, cũng hưng phấn mà sủa hai tiếng. Sau đó kích động ném cái đuôi gia nhập hàng ngũ truy đuổi.

Thẩm Du thấy Thẩm Tiêu đuổi lại đây, càng không dám dừng lại, không ngừng chạy vòng quanh sô pha.

Ban đầu, Thẩm Tiêu đuổi theo chỉ là xuất phát từ bản năng, lúc chạy đến phòng khách, thì cảm thấy hành động của bản thân có chút ngu ngốc, muốn dừng lại nhưng lại cảm thấy bắt không được người thật mất mặt. Trong lúc nhất thời đành phải đuổi theo đến cùng.

“Em dừng lại cho anh!” Anh nói với Thẩm Du, người đang đứng ở đầu sô pha bên kia.

Thẩm Du trong lòng run bần bật, ngoài miệng làm hành động giãy giụa cuối cùng: “Em … Em không dừng đó!”

Thẩm Tiêu đứng yên, nâng cánh tay lên, bắt đầu xăng tay áo, như muốn chuẩn bị đánh lộn.

Chỉ thấy anh thong thả ung dung mà cuốn tay áo, cho đám vệ sỹ đứng ở gần đó một ánh mắt, hai ông anh cao lớn tiếp thu đến mệnh lệnh của anh, ngay sau đó tiến lên vây quanh Thẩm Du.

Thẩm Du: …

Hu hu hu, tên bệnh tâm thần này quá đáng, có biết xấu hổ hay không, chạy không lại còn gọi thế lực bên ngoài chi viện!!!!

Cuối cùng, Thẩm Du bị Thẩm Tiêu xách như xách gà con, xách trở về bàn ăn, ấn ngồi vào trên ghế.

Chó Ngáo phát hiện cuộc chiến truy đuổi vui vẻ nhanh như vậy đã kết thúc, cảm thấy thật không đã ghiền, vì thế nhìn bọn họ sủa gâu gâu gâu, ý bảo bọn họ tiếp tục chạy.

Mạng của Thẩm Du đã nằm trong tay tên bệnh tâm thần, chỉ có thể quay đầu lại ngăn lại Chó Ngáo.

“Mày câm miệng!”

Lại kêu nữa mày sẽ biến thành một con chó nướng đó!!

Sau khi Thẩm Tiêu ấn cô ở ghế trên, bản thân ngồi vào bên cạnh, cầm chén cơm và cái muỗng lên, chuẩn bị đút cho cô ăn. Bởi vì trước đó anh đã đút Thẩm Du ăn rất nhiều lần, cho nên động tác vô cùng quen thuộc.

Rõ ràng hành động vô cùng quỷ dị biến thái, được anh làm tới, lại không hề có cảm giác khác người là sao?!

Thẩm Du nghĩ thầm, cô hiện tại khuất phục, đã nói lên bản thân tiếp nhận cơn điên của Thẩm Tiêu, như vậy anh ta sẽ cảm thấy hành động giam lỏng cô là đúng.

Nhưng cô là một cá nhân độc lập, không phải tủ đồ chơi của anh, cũng không phải một thú cưng luôn nghe theo mệnh lệnh thông qua động tác cùng lời nói, sao có thể tùy ý để anh muốn gì làm đó được?

Cho dù anh là bệnh nhân tâm thần cũng không thể khống chế cô như vậy!

Nghĩ vậy, Thẩm Du ngậm miệng càng chặt, còn dám kháng cự bằng hành động nghiêng đầu tránh né khi anh đút muỗng lại gần mép miệng, cự tuyệt anh đút ăn.

Thẩm Tiêu: …

Anh cau mày, lại đổi chiều cái muỗng, thuận theo độ nghiêng mặt của cô, kết quả cô lại xoay đầu, chuyển sang hướng khác.

Thẩm Tiêu nháy mắt cảm thấy huyệt Thái Dương ẩn ẩn nhói đau.

Hôm nay con nhóc này thật sự quá quá quá không nghe lời!!

Hít thở sâu, ở trong lòng tự nói cho bản thân, phải có kiên nhẫn, nén giận, đừng làm con bé sợ hãi.

Làm xong xây dựng tâm lý trong lòng, anh kiên nhẫn lại đổi hướng muỗng, tiếp tục đưa đến gần miệng cô.

Thẩm Du trừng đỏ mắt, nâng tay lung tung chụp đánh cánh tay anh: “Em không ăn, em không muốn ăn, nếu anh không cho em ra ngoài, em chết cũng không ăn!!!”

Nói xong, cô nhân lúc Thẩm Tiêu giật mình còn chưa phản ứng kịp, đột nhiên đứng lên, xoay người chạy. Lần này cô không chạy loạn, mà là trực tiếp chạy lên lầu.

Kết quả, chạy đến cửa thang lầu, cô khẽ cắn môi, lại xoay người chạy về bản ăn, trong ánh mắt không thể hiểu được cô muốn làm gì của mọi người, hít sâu bế con chó Ngáo lên, xoay người lại nhanh như chớp mà chạy.

Chờ cô chạy đến không còn bóng dáng, Thẩm Tiêu mới cầm cái muỗng ném mạnh vào chén cơm, “hừ” một tiếng, nói: “Con bé này ở đâu lòi ra tật xấu??”

Chú Lý từ đầu tới đuôi nhìn xem trận chiến này, cảm giác giống như đang ngồi tàu lượn siêu tốc, mạo hiểm lại kích thích. Hơn nửa ngày mới tìm về âm thanh của bản thân: “Con gái mới lớn mà, thiếu gia cũng đừng trách … Có khả năng … Bước vào giai đoạn phản nghịch??!!!”

Thẩm Tiêu cười lạnh: “Vậy không phải con bé phát dục quá chậm sao?!”

Chú Lý: …

Thẩm Tiêu giơ tay vuốt mái tóc ướt nhẹp ra sau đầu, lại lau mặt, cúi đầu nhìn chén cơm căng đầy trên bàn, còn chưa đút được muỗng nào kia, khóe miệng bỗng nhiên cong cong, tiếp theo, ý cười chậm rãi bò lên trên mặt anh, sau đó phụt một tiếng, tiếng cười trầm thấp sang sảng dần dần vang lên.

Cuối cùng một đi không thể trở lại.

Chú Lý: …

Nhìn Thẩm Tiêu cười đến không thể kiềm chế bản thân, Chú Lý trong lòng thật sự sầu lo, xong đời, tiên sinh đây là bị tức điên rồi sao?!

Hơn nửa ngày Thẩm Tiêu mới cười đủ, cầm lấy chén cơm hồi nãy, hết sức chuyên chú mà bắt đầu ăn lên, ăn qua mấy miếng, anh lại nâng mắt nhìn Chú Lý, cảnh cáo: “Không cho phép chú trộm đưa cơm cho con bé.”

Chú Lý: …

Thẩm Du ôm chó Ngáo hì hụt chạy về phòng, vội vàng khóa trái cửa phòng lại, nghĩ nghĩ lại không yên tâm, lại di chuyển một cái tủ nhỏ chắn ngay cửa phòng.

Chó Ngáo ngồi ở bên cạnh, nghiêng đầu nhìn cô làm việc.

Chó Ngáo tới trong nhà đã gần hai tháng, bởi vì Chú Lý nuôi tốt, khổ người so với lúc vừa tới còn muốn lớn hơn rất nhiều, Thẩm Du ôm nó chạy lên lầu ba, muốn ná thở.

Tuy rằng nó trưởng thành không ít, nhưng vẫn là ngu ngơ ngây ngốc, làm người nhìn đã muốn ức hiếp nó.

Thẩm Du làm xong công việc chặn cửa, xoay người đi đến bên cạnh nó ngồi xuống, thở dài nói: “Nhị Cẩu Tử, em muốn cảm ơn chị đó nha, đang trong lúc nguy cấp, chị còn mạo hiểm trở về cứu em. Nếu chị không trở về ôm em, chắc em sẽ biến thành chó nướng nguyên con rồi đó.”

Chó Ngáo khẳng định nghe không hiểu, bởi vì nó lại hưng phấn mà đứng lên, đi vòng vòng quang người Thẩm Du, ý bảo cô đứng lên tiếp tục chơi rược đuổi với nó.

Thẩm Du: …

Thẩm Du xếp chân, một tay chống cằm, thở dài: “Cũng không biết ồn ào như vậy, ngày mai có thể được phép đi ra ngoài hay không nữa? Haizz, Nhị Cẩu Tử, chúng ta còn chưa có ăn tối đâu? Đêm nay Chú Lý làm cá chua ngọt, cua cay, con cua cua thoạt nhìn nhiều thịt, lại to …”

Nói nói, bụng thật phối hợp với tình hình mà phát ra một tiếng kêu to, hôm nay cô bị chọc tức cả một ngày, căn bản không ăn gì nhièu, bây giờ cô là thật sự đói bụng.

Hiazzz … Rốt cuộc tại sao lại như vậy nha!!

Hiện tại cô không dám xuống lầu, ngay cả cửa phòng cũng không dám mở ra, cũng không biết Thẩm Tiêu có bị cô chọc tức đến phát điên hay không?!

Nghĩ đến đây, Thẩm Du đứng dậy mở màn hình di động, sau đó cho gửi tin nhắn WeChat cho Chú Lý: “Chú Lý, đại ma vương có phải rất tức giận hay không?”

Tin tức vừa gửi qua, đợi một hồi, Chú Lý cũng không có trả lời, chắc là không có nhìn đến, cô lười nhác vươn vai, đứng dậy bò lên giường nằm bò. Ở trong lòng mặc niệm, một buổi tối không ăn cái gì cũng không sao.

Chú Lý cũng không phải cố ý không trả lời WeChat của cô, mà là không dám động đậy, thiếu gia còn ở nhà ăn kìa.

Âm thanh thông báo tin nhắn của WeChat vang lên hai tiếng, mí mắt Chú Lý nhảy nhảy, sau đó làm bộ không nghe được, tiếp tục cầm chén ăn cơm tiếp. Thật ra ông cũng không có hứng thú ăn uống, chỉ là ngại mặt mũi của tiên sinh, nên không dám rời khỏi bàn ăn mà thôi.

Thẩm Tiêu kẹp một đũa đồ ăn, nhai nhai, nói với Chú Lý: “WeChat của chú kìa.”

Chú Lý tay run lên, mới vừa kẹp miếng thịt heo đã rớt lên trên bàn: “Ờ, không có việc gì, không cần đế ý làm gì.”

Thẩm Tiêu buông đũa, dựa lưng vào ghế, ung dung nói: “Chú không xem sao biết không có việc gì??”

Chú Lý: …

Chú Lý ngày thường trừ bỏ mấy người bạn chơi mạt chượt, cũng không người bạn nào khác, nhưng mấy người bạn của chú đã lớn tuổi, đều là dùng di động cũ kỹ Nokia cục gạch rớt chục lần không sao. Sẽ không có người gửi tin Wechat cho ông.

Người duy nhất có thể trò chuyện qua WeChat với ông cũng chỉ có mình Thẩm Du, cho nên ông xem đều không cần xem, biết ngay tin nhắn WeChat do Thẩm Du gửi qua.

Chú Lý làm việc ở nhà họ Thẩm nhiều năm như vậy, Thẩm Tiêu hiểu rất rõ những người xung quanh anh, cho nên này mới nhằm vào WeChat kiếm chuyện.

“Chú không muốn xem, con giúp chú xem.”

Chú Lý bỏ chén xuống bàn, lấy khăn giấy lau mồ hôi: “Chú … Thôi để chú tự nhìn xem.”

Kết quả, chú mới vừa móc di động ra, đã bị Thẩm Tiêu duỗi cánh tay dài lại cướp đi.

Thẩm Tiêu cầm di động của người khác mà giống như di động của bản thân, bấm vài cái, mở WeChat, liếc mắt thì đã nhìn thấy nội dung thông tin Thẩm Du gửi đến.

“Chú Lý, đại ma vương có phải rất tức giận hay không??”

Thẩm Tiêu nhướng mày, ngón tay thon dài gõ gõ ở trên màn hình, trả lời:” Không, tâm tình tốt đến mức đang ca hát.”

Thẩm Du thật mau trả lời: “A a a a, tên bệnh tâm thần này vừa rồi thiếu chút nữa hù chết con!”

Thẩm Tiêu nhíu mày: “Bệnh tâm thần??”

Thẩm Du: “Ờ, Chú Lý ~ con sai rồi, con không nên kêu anh ấy là bệnh tâm thần, con tiếp tục kêu anh ấy là đại ma vương đi.”

Thẩm Tiêu: “Ngoan.”

Thẩm Du làm nũng: “Chú Lý, con đói bụng quá đi, đợi lát nữa chú có thể trộm đưa chút đồ lên cho con được không đi?”

Thẩm Tiêu: “Không được, đại ma vương không cho chú đưa, để tối nay cậu ấy về phòng, con có thể trộm lén xuống dưới ăn.”

Thẩm Du: “Cũng không biết khi nào anh ấy mới trở về phòng, mỗi lần anh đều ở dưới lầu bò qua bò lại nửa ngày.”

Thẩm Tiêu: “Vừa rồi thiếu gia bị con chọc tức, nên sẽ nhanh chóng lên lầu thôi, khoảng 9 giờ rưỡi em có thể xuống.”

Thẩm Du: “Thôi, an toàn là hàng đầu, con xuống giấc 10 giờ rưỡi cho an tâm.”

Chú Lý ngồi ở đối diện Thẩm Tiêu, chỉ thấy anh cúi đầu không ngừng gửi tin tức, cũng không biết đang nói cái gì, trong lòng lo lắng không thôi, chỉ có thể căng da đầu hỏi: “Thiếu gia, ngài có thể trả lại di động cho chú được không,??”

Thẩm Tiêu ngẩng đầu lạnh lùng trừng mắt liếc chú Lý một cái, nói: “Di động của chú … Con tịch thu.”

Hết chương 23

lust@veland
Chương trước Chương tiếp theo
Bình Luận (0 Bình Luận)