TÌM NHANH
XUYÊN THÀNH EM GÁI VAI ÁC
Tác giả: Tuyết Mặc
View: 8.670
Chương trước Chương tiếp theo
Chương 25: Đưa đến trường
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình

 

Lòng bàn chân Thẩm Du bao một vòng băng gạc, hành động không tiện, lên lầu đều là Thẩm Tiêu bế lên.

Thật ra cô cảm thấy đỡ tường, một chân nhảy lên cũng có thể, nhưng Thẩm Tiêu tỏ vẻ, nhìn cứ ngu ngu.

Thẩm Du phát hiện, cấp bậc độc miệng của Thẩm Tiêu cũng thuộc thứ hạng cao cấp.

Nhưng vẫn luôn bị anh ôm tới ôm lui, Thẩm Du có hơi xí hổ, đặc biệt là cô cho rằng cân nặng của mình còn không chưa đạt tới mức độ cô yêu cầu.

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Cho nên nhịn không được miệng thối hỏi một câu: “Anh không cảm thấy nặng sao?”

Thẩm Tiêu lấy ánh mắt lạnh lùng liếc cô, nói: “Cũng cũng có mình anh là bế được em, đổi thành chú Lý chắc sớm bị em đè chết.”

Thẩm Du: …

Sau khi bị bế về phòng, anh đặt Thẩm Du trực tiếp lên trên giường.

Thẩm Tiêu buông người đi ngay, có vẻ rất không kiên nhẫn, nhưng đi tới cửa, vẫn là quay đầu lại dặn dò một câu: “Không cho phép để chân dính nước.”

Nói xong thì đóng cửa đi.

Thẩm Du nằm ở trên giường, thở ra một hơi thật dài, sau đó nhìn chằm chằm trần nhà đến ngu người.

Tuy rằng Thẩm Tiêu mắc bệnh tâm thần, nhưng ở chung lâu rồi, lại cảm thấy thật ra anh ta rất … Rất dịu dàng, chỉ là mọi người đều bị hình tượng của anh dọa sợ, do đó thấy không rõ bản chất con người của anh mà thôi.

Có lẽ chính là loại thuộc tính che dấu này, cho nên trong nguyên tác anh mới bị Bạch Mộ Tình dần dần phá tấm chắn, cuối cùng bị bắt lấy làm tù binh. Lúc sau, chính là tùy ý Bạch Mộ Tình châm ngòi thổi gió, muốn làm gì thì làm, cho đến khi hoàn toàn nổi điên.

Nghĩ như vậy, Thẩm Du bỗng nhiên có một loại xúc động bức thiết muốn ngăn cản mọi chuyện, tránh không để nó xảy ra.

Tuy rằng trước kia cô cũng có ý muốn thay đổi vận mệnh vai ác, nhưng lúc đó cô hoàn toàn rơi vào thế bị động, bị bắt ép, là tình thế bắt buộc.

Nhưng mới vừa rồi, động tác dịu dàng đặt cô lên trên giường của Thẩm Tiêu, trong nháy mắt cô quyết định sẽ thay đổi số phận bi thảm của anh, cô là thiệt tình, là thật lòng ...

Trước lúc mơ mơ màng màng đi vào giấc ngủ, Thẩm Du bỗng nhiên nghĩ đến, đêm nay lăn lộn lâu như vậy, còn lăn lộn làm chân bị thương, kết quả cô vẫn chưa ăn được miếng cơm nóng nào, thật là thiệt thòi lớn!

Thật ra, ý của Thẩm Tiêu và chú Lý chính là muốn cô xin nghỉ ở nhà hai ngày, chờ chân lành rồi hãy đến trường. Nhưng Thẩm Du bị nhốt một ngày, thật sự không dám tiếp tục ăn vạ ở nhà nửa, cô thật sự sợ sang ngày hôm sau Thẩm Tiêu lại đổi ý thì tiêu.

Rốt cuộc mạch não của bệnh nhân tâm thần không phải người bình thường có thể hiểu được.

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Trước một đêm cô còn cảm thấy Thẩm Tiêu là một người dịu dàng ẩn hình. Kết quả sáng sớm hôm sau, đang lúc cô còn đang hô hô ha ha ngủ, cửa phòng “đùng” một tiếng, bị động tác thô lỗ đá văng ra, sợ tới mức cô tưởng là động đất, đầu tóc bì xù bật dậy.

Thẩm Tiêu đá xong cửa, ôm cánh tay dựa nghiêng trên khung cửa: “Không phải nói muốn đi học sao?”

Thẩm Du gãi gãi đầu tổ chim của mình, lấy ra di động nhìn nhìn, đậu phộng, mới có 6 giờ rưỡi!

Cô nhịn không được nhỏ giọng kháng nghị: “Hiện tại đi có sớm quá hay không?”

Ngày thường cô bắt xe bus cũng không cần đi sớm như vậy!

Thẩm Tiêu nhíu mày, cười nhạo: “Hôm nay em là què một chân, em còn cảm thấy em có thể đi nhanh bao nhiêu??”

Thẩm Du: …

Bị anh nhắc nhở như vậy, cô lại cảm thấy bàn chân đang ẩn ẩn đau đớn.

Việc đã đến nước này, cô cũng không thể tiếp tục ngủ nướng, chỉ có thể xốc chăn lên chuẩn bị xuống giường, Thẩm Tiêu thấy động tác như người máy của cô, nhịn không được hỏi một câu: “Có cần anh thuê điều dưỡng đến chăm sóc em hay không?”

Thẩm Du bị nghẹn một chút, nhấp môi, nói: “Không cần, phiền anh đóng cửa lại giùm, em muốn thay quần áo!”

Vừa dứt lời, cửa phòng lại “đùng” một tiếng, đóng lại, may mắn cửa này chất lượng quá tốt, bằng không bị anh lăn lộn như vậy đã sớm tanh bành.

Cô xin rút lại ý nghĩ tối hôm qua, người đàn ông này thật là một chút cũng không dịu dàng!!!

Từ trên giường bước xuống dưới, Thẩm Du thử dùng bị thương gót chân chạm đất, nhưng vẫn sẽ liên lụy đến miệng vết thương, làm cô đau đến nhe răng nhếch miệng, rõ ràng chú Lý nói miệng vết thương không lớn, tại sao còn đau như vậy nha!

Sau đó cô là nhảy lò cò vào phòng tắm, lại nhảy lò cò vào phòng thay quần áo, cuối cùng nhảy xuống lầu.

Chú Lý nhìn thấy cô xuống lầu, vội vàng chạy tới nâng cô, nói: “Con muốn xuống lầu sao không gọi chú hoặc thiếu gia, một chân nhảy xuống con biết nguy hiểm lắm không, lỡ như té ngã thì làm sao bây giờ?”

Thẩm Du hí hí cười, nói: “Con đỡ tay vịn mà, sẽ không té đâu.”

Thẩm Tiêu đang ngồi ở trước bàn ăn sáng, nhìn vào di động, một ánh mắt cũng chưa cho cô.

Thẩm Du hô một tiếng “anh” xong thì ngồi xuống, ngoan ngoãn ăn bữa sáng, tối hôm qua không ăn cái gì, giờ bụng đã đói bẹp, nên ăn hơi nhiều một chút.

Thẩm Tiêu ăn xong bữa sáng, thấy cô còn ở nhét thức ăn vào trong miệng, cũng không thúc giục cô, cầm lấy báo chí bên cạnh, chuyên chú đọc.

Phía sau hai người là một cánh cửa sổ sát đất, đối diện sân, một bó ánh mặt trời chiếu vào, ánh sáng ấm áp vừa vặn dừng ở trên vai hai người, trên bình thủy tinh, hai đóa hoa hướng dương đang nở đến sáng lạn.

Thời gian như dừng lại tạo thành một tấm ảnh đẹp và ấm áp.

Một lát sau, Thẩm Du uống xong một ngụm sữa đậu nành cuối cùng, mới thỏa mãn mà thở sâu, ngẩng đầu lên thì phát hiện Thẩm Tiêu đã đặt báo chí ở trên bàn, mà tay anh lại đang cầm một cây bút máy, vẽ vẽ viết viết cái gì đó lên sấp báo.

Thấy Thẩm Du ăn xong, anh mới dừng lại động tác, đóng nấp bút, nhìn cô nhướng mày, cười như không cười, nói: “Muốn nhìn sao?”

Thẩm Du có hơi tò mò anh đang viết cái gì, nên gật đầu, tỏ vẻ bản thân muốn nhìn.

Thẩm Tiêu cũng không làm khó cô, trực tiếp đưa báo chí tới trước mặt cô, Thẩm Du cúi đầu nhìn, ở trên một tờ quảng cáo, anh dùng nét bút đơn giản vẽ một con hamster mập mạp đang ăn cái gì đó…

Thẩm Du: …

Thẩm Tiêu thực thiếu đánh, hỏi: “Có phải rất giống hay không?”

Thẩm Du ở trong lòng rống giận: Giống con quỷ chứ giống!!!

Trước lúc ra cửa, có thể là cảm thấy Thẩm Du một chân nhảy quá chậm, Thẩm Tiêu trực tiếp đi đến gần cô, một tay chặn ngang bế cô lên, trải qua rèn luyện tối hôm qua, anh sử dụng tư thế ôm công chúa, giờ đã thuận buồm xuôi gió hơn nhiều.

Thẩm Du duỗi tay vịn ở trên vai anh, nhỏ giọng hỏi: “Có thể để chú Lý đưa em đi được không?”

Thẩm Tiêu không để ý đến cô, tiếp tục bế người đi ra ngoài.

Xem ra là không được, vì thế cô đổi sang vấn đề khác: “Có thể đừng đi Rolls-Royce không?”

Trong trường cô vẫn luôn che giấu danh tính, mọi người đều coi cô là con nhỏ nghèo kiết hủ lậu. Nếu hôm nay Thẩm Tiêu chạy Rolls-Royce đưa cô đến trường, bị người thấy không biết sẽ nói cô như thế nào nữa.

 Cô cũng không có thời gian giải thích với từng người, nói người này là anh trai của cô!

Bây giời Thẩm Tiêu mới liếc nhìn cô, nói: “Muốn Lamborghini hay là Bugatti??”

Thẩm Du: …

Hai chiếc này không phải càng đắt hơn sao??

Nghĩ tới nghĩ lui, Thẩm Du hỏi: “Có thể chạy chiếc Audi kia của chú Lý không?”

Thẩm Tiêu: …

Cuối cùng, Thẩm Tiêu mở cửa gara, mở cửa chiếc Land Rover. Tuy rằng vẫn là khá khoa trương, nhưng so sánh với những thương hiệu kia, đã tốt hơn rất nhiều.

Sự thật chứng minh, kẹt xe thì xe nào cũng giống nhau, chúng xe đều bình đẳng. Mặc kệ là anh chạy xe mấy trăm ngàn, hay là chạy siêu xe mấy triệu, tất cả đều phải dừng chờ.

Thẩm Du có chút rối rắm mà nhìn về phía ngoài cửa sổ xe. Sáng hôm nay có tiết học, tiết đầu là của ông thầy thích điểm danh, cô cũng không biết có thể đến kịp hay không nữa.

May mắn là kẹt xe không lâu, con đường dần dần khơi thông, chờ chạy tới trường học đã qua gần nửa tiết đầu, xem như đến trễ.

Lúc xe dừng ở trước cổng trường, Thẩm Du có nghĩ tới muốn xuống xe, nhưng từ cổng trường đến phòng học khá xa, ngày thường đi đường còn tốn hết mười phút, hôm nay một chân nhảy lò cò, khỏi nghĩ cũng biết.

Nghĩ nghĩ, cô vẫn là ngoan ngoãn để Thẩm Tiêu trực tiếp chạy vào trong trường.

Xe ngừng ở khu dạy học, bên cạnh là sân thể dục nhỏ, Thẩm Du cởi bỏ đai an toàn, nói câu: “Cảm ơn anh, hẹn gặp ở nhà.”

Sau đó muốn bước xuống xe.

Thẩm Tiêu cau mày quay đầu nhìn cô, nói: “Em đợi đó.”

Nói xong anh xuống xe trước, đi vòng đến bên phía cửa xe ghế phụ, mở cửa xe, duỗi tay lại ôm cô lên.

Thẩm Du: …

Người này là ôm riết nghiện rồi hả??

“Anh, anh ơi, đừng bế em nữa, em tự đi vào là được rồi.”

Thẩm Tiêu nhấc chân đá cửa xe, cũng không để ý tới cô nói cái gì, ôm cô đi thẳng về hướng khu dạy học.

“Khu nào??”

Thẩm Du đã từ bỏ chống cự, chỉ vào trên lầu nói: “Lầu ba.”

Nghe được số tầng lầu, Thẩm Tiêu liếc mắt lại trừng cô, sau đó mới bế cô lên lầu.

Giờ là lúc vào học, vài gian phòng học đều ngồi đầy người, Thẩm Tiêu tùy tiện mà bế cô đi ở trên hành lang, một đường hấp dẫn tới vô số ánh mắt tìm tòi nghiên cứu.

Thẩm Du bị xem đến xấu hổ, vùi đầu vào trong lòng anh, làm bộ bản thân là đà điểu.

Tới lớp của mình, Thẩm Du thở sâu một hơi, giãy giụa muốn xuống dưới. Lúc này Thẩm Tiêu mới buông tay ra đặt cô xuống dưới, nhưng một bàn tay vẫn đỡ vai của cô, dìu cô từ cửa đi vào trong lớp.

Trong lúc nhất thời, ánh mắt toàn lớp đều tụ tập vào trên người bọn họ, Thẩm Du có chút thẹn thùng, giải thích với thầy giáo đang đứng trên bục giảng: “Xin lỗi thầy, em đã đến trễ.”

Thầy giáo nhìn cô một cái, phát hiện cô nhấc một chân, đứng lò cò, cũng không nói cái gì, chỉ gật đầu nói: “Trở về vị trí ngồi xuống đi.”

Thẩm Tiêu nhìn cô ngồi xong, lúc này mới xoay người, không quay đầu lại mà rời khỏi phòng học.

Tuy rằng thời gian anh lên sân khấu và xuống sân khấu vô cùng ngắn ngủi, nhưng lại gây xôn xao không nhỏ trong lớp học, giống như một trận động đất trong phạm vi nhỏ, rung lắc dữ dội làm những người khác đều mông lung.

Ở trong lòng đồng loạt trồi lên nghi vấn: Anh chàng đẹp trai đó là ai vậy?!

Hình tượng con quỷ nghèo kiết hủ lậu của Thẩm Du trong mắt bạn học đã ăn sâu bén rễ. Cho nên khi bọn họ nhìn thấy một anh chàng đẹp trai mặc quần áo thời thượng đắt tiền xuất hiện ở bên cạnh cô, lòng hiếu kỳ tự nhiên bị moi tới đỉnh điểm.

Thật vất vả chờ đợi hết một tiết, nữ sinh ngồi cùng bàn với Thẩm Du, người chưa bao giờ bắt chuyện với cô, hình như tên là Lý Dực Dực, bỗng nhiên nghiêng người tới gần sát cô, nhỏ giọng hỏi: “ Người vừa rồi đưa cậu tới … Là bạn trai của cậu sao??”

Thẩm Du bị tiếng nói thình lình xuất hiện bên tai làm hoảng sợ. Bởi vì trừ bỏ đám người Bạch Mộ Vũ thích tìm cô gây chuyên, thì không có một ai trong lớp nguyện ý nói chuyện với cô. Lý Dực Dực tuyệt đối là người đầu tiên!!

Chẳng lẽ đây là lực lượng hóng chuyện??

Nhưng đối với chuyện cô ta hỏi, Thẩm Du đã chuẩn bị sẵn tâm lý, cho nên thực mau đã bình tĩnh mà trả lời: “Người đó là anh trai của mình, chân mình bị thương nên anh trai đưa đi học.”

Lý Dực Dực “ Ờ ” một tiếng, có chút xấu hổ mà cười cười, còn nói thêm: “Anh trai của cậu thật là đẹp trai.”

Thẩm Du gật đầu, không chủ động nói chuyện tiếp. Nói thật ra, cô bị cô lập lâu rồi, thình lình có người tìm cô nói chuyện, cô thật là có chút không quen.

Nhưng Thẩm Du thật đúng là xem nhẹ sức quyến rũ của hóng chuyện.

Tuy rằng Lý Dực Dực nhìn ra cô không có hứng thú nói chuyện phiếm, nhưng nhịn một hồi, vẫn là nhịn không được: “Ngày hôm qua cậu không có tới đi học, có khả năng không biết, có thật nhiều người tới tìm cậu đó.”

Thẩm Du giật mình, hỏi lại: “Tìm mình? Tìm mình làm cái gì?”

Lý Dực Dực cười cười, nói: “Tối đó cậu nhảy quá đẹp, có lẽ là bọn họ muốn làm quen với cậu, mọi người đều không nghĩ tới, cậu lại nhảy tốt đến như vậy, hơn nữa dáng người còn rất chuẩn!”

Thẩm Du: …

Cầu vồng thí vuốt đến làm cô xấu hổ, một người sống to lớn như cô, mỗi ngày ra ra vào vào ở phòng học, vậy mà trong lớp không có một ai phát hiện cô thay đổi, ngược lại phải chờ tới tiệc tối mới nhìn đến?

Nghe ra thật là châm chọc.

Hôm nay Bạch Mộ Vũ cũng tới lớp, sau khi nhìn thấy Thẩm Tiêu đưa Thẩm Du vào, biểu tình của Bạch Mộ Vũ càng âm u, Thẩm Du hoài nghi cô ta sẽ bị nghẹn nổ tung.

Quả nhiên, chờ đến giữa trưa, Bạch Mộ Vũ đứng ngồi không yên, mang theo đám chó hùa đến tìm cô gây chuyện.

Chỉ nghe Bạch Mộ Vũ cười lạnh: “Thẩm Du, có phải mày muốn nổi tiếng đến điên rồi hay không, đăng tải video khiêu vũ lên diễn đàn trường học còn chưa tính, giờ còn đăng lên cả trang Weibo. Mày cho rằng như vậy là có thể nổi danh leo lên cao sao? Mày đừng mơ giữa ban ngày nữa, tỉnh lại đi?”

Thẩm Du cau mày, nhướng mắt nhìn cô cô, hỏi lại: “Video gì??”

Bạch Mộ Vũ đặt di động lên trên mặt bàn trước mặt cô, nói: “Mày tự nhìn đi.”

Thẩm Du cầm di động lên, thì phát hiện là video đêm đó cô nhảy điệu 《 Đôn Hoàng tụng 》 , hoàn chỉnh từ đầu đến cuối, trải qua hai ngày lên men, lượt chia sẽ, và lượt bình luận vượt qua sức tưởng tượng của cô.

“Cái này không phải tôi làm.” Cô lạnh mặt nói, không trải qua sự đồng ý của cô đã đăng tải video cá nhân của cô lên mạng, cô mới là người nên tức giận!

Vài người vây xung quanh bàn của cô, trong lúc nhất thời ai cũng không phát hiện, có một người đang đi từ cửa đi vào trong, không sai biệt lắm đã nghe xong đoạn đối thoại giữa bọn họ.

“Video gì??” Người nọ lạnh lùng hỏi.

Hết chương 25

lust@veland
Chương trước Chương tiếp theo
Bình Luận (0 Bình Luận)