TÌM NHANH
XUYÊN THÀNH EM GÁI VAI ÁC
Tác giả: Tuyết Mặc
View: 6.702
Chương trước Chương tiếp theo
Chương 26: Cảnh cáo
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình

 

Giờ nghỉ giữa trưa, các bạn trong lớp có người đi ăn cơm, có người quay trở lại ký túc xá. Trong lớp học chỉ còn Thẩm Du và bọn Bạch Mộ Vũ.

Bởi vì Bạch Mộ Vũ trước nay đều không có thiện cảm với Thẩm Du, nên mỗi lần chủ động nói chuyện với với cô, nhất định là muốn gây chuyện. Cho nên Thẩm Du đã nuôi ra một thói quen, chỉ cần Bạch Mộ Vũ tới gần, lập tức bật trạng thái đề phòng chiến đấu.

Không khí trong lớp học chạm vào là nổ ngay.

“Video gì??”

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Thình lình xảy ra giọng nam lạnh như băng, làm mấy cô nàng vây xung quanh Thẩm Du bị dọa nhảy dựng, sôi nổi xoay người nhìn qua.

Phát hiện người tới chính là anh chàng đẹp trai buổi sáng đưa Thẩm Du tới lớp.

Thẩm Tiêu một tay đút túi, trên cổ tay còn treo áo khoác, một cái tay khác kẹp điếu thuốc đã hút hết một nửa, lúc chuyện hơi nghiêng đầu, cà lơ phất phơ.

Thấy mấy người đó đều quay đầu lại nhìn mình, Thẩm Tiêu mắt cũng không nháy, trực tiếp bóp nát điếu thuốc lá, sau đó ném vào thùng rác phía sau cửa.

“Video gì?” Anh vô cùng nhẫn nại mà lặp lại một lần nữa, ánh mắt xẹt qua mặt mỗi người ở đây, cuối cùng dừng lại trên người Thẩm Du.

Thẩm Du sắc mặt trắng xanh, theo bản năng giấu di động của Bạch Mộ Vũ ra sau lưng, sợ Thẩm Tiêu nhìn thấy. Cô cho rằng buổi chiều tan học Thẩm Tiêu mới tới đón cô.

Không ngờ giữa trưa cũng đã có mặt, lại còn xuất hiện không đúng lúc như vậy!

Đêm đó, anh chỉ nhìn thấy cổ phục cô mặc khiêu vũ, ngày hôm sau đã giam lỏng cô. Nếu hiện tại để anh biết video khiêu vũ còn bị người đăng tải phát tán khắp trên mạng, chắc nhốt cô cả đời luôn quá!!!

Ý nghĩ này vừa ra, cô nhanh tay giấu di động.

Nhưng Thẩm Tiêu đâu có dễ lừa gạt, vừa rồi anh đứng ngoài cửa đã nghe được bọn họ nói nói chỉ chỉ vào di động, nay Thẩm Du còn biết chơi trò giấu di động khỏi mắt anh, không cần đoán cũng biết, vấn đề khẳng định là ở bên trong chiếc di động kia!

Vì thế anh thu hồi tư thế cà lơ phất phơ, tùy tay ném áo khoác ở trên bàn, cũng không đợi bọn họ trả lời, trực tiếp bước lên đoạt di động: “Lấy ra.”

Thẩm Du ngồi ở trên ghế, ngay từ đầu cô còn muốn giấu di động dưới mông, nhưng nhìn tình hình này, chỉ có thể ôm di động vào ngực, hấp hối giãy giụa: “Không đưa!”

Bạch Mộ Vũ nhìn thấy Thẩm Tiêu xuất hiện, hoàn toàn là ngu người.

Cô chỉ biết chị cô có quan hệ với người đàn ông àny, nhưng cụ thể đến một bước nào cô cũng không rõ lắm. Tối ngày đó, cô chỉ là vội vàng nhìn thoáng qua, cũng không có xem cẩn thận. Buổi sáng thấy Thẩm Tiêu vào lớp học, đứng khá xa vị trí ngồi của cô, cho nên cũng không nhìn thấy rõ.

Lúc này Thẩm Tiêu đứng ở trước mặt cô, khoảng cách chỉ có vài bước, rốt cuộc cô có thể rõ ràng bộ dáng của đối phương, trong lòng không khỏi có chút nho nhỏ dao động.

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Sao anh trai của Thẩm Du lại đẹp trai đến như vậy?? Anh em sao không giống nhau chút nào!!

Thấy anh vẻ mặt nghiêm khắc ép Thẩm Du giao ra di động, Bạch Mộ Vũ mang tâm trạng xem diễn, hát đệm nói thêm vào: “Đây là di động của tôi, cô giấu làm cái gì?!!”

Thẩm Du: …

Thẩm Tiêu quay đầu liếc Bạch Mộ Vũ, trong ánh mắt mang theo hơi lạnh đến đóng băng, nháy mắt đông cứng Bạch Mộ Vũ, làm cô ta đã quên bản thân muốn nói gì.

Thẩm Tiêu trừng xong, lại nhìn sangThẩm Du.

Dưới ánh mắt lạnh băng của anh, cuối cùng Thẩm Du cũng từ bỏ chống cự, chủ động đưa di động cho anh, nhỏ giọng nói: “Em cũng không biết là ai đăng tải!”

Thẩm Tiêu tiếp nhận di động, mở giao diện, bật video, theo tiếng trống kỳ lạ vang lên, cô gái xinh đẹp ăn mặc cổ phục quyến rũ mát lạnh đứng giữa sân khấu, bắt đầu vặn eo cong mông, dãy lụa thật dài được đôi tay cô ném lên cao, như tiên nữ đang bay múa giữa trời.

Anh nhấp môi, nhíu chặt mày, nghiêm túc xem hết video, sau đó lại vuốt xuống xem khu bình luận.

Một bầu không khí ồn ào nhốn nháo ập vào trước mặt.

--- A a a a a … Tiên tử từ nơi nào tới vậy, tôi muốn tôi muốn tôi muốn … Ôm nàng vào lòng, cầu định vị chính xác!!!!”

“A, cơ hình như rắn nước! A, xịt máu mũi chết mịa nó rồi anh em ơi!!!!!”

“Cứu mạng, tay cứ bật xem đi xem lại thoát ra không được!!”

“Lão nạp bấm tay tính toán, thần tiên tỷ tỷ là từ trong bức tranh Đôn Hoàng ra tới.”

“A a a a, tôi muốn trộm nàng về nhà.”

“Trên lầu, muốn trộm nhớ mang tiểu đệ theo!”

“+ 1 Mang tôi theo nữa …”

“Lập đội đi anh em!!”

“Tổ chức thành đoàn thể đi trộm thần tiên tỷ tỷ đi mọi người ơi …”

Thẩm Tiêu thở dốc vì kinh ngạc, hung tợn tắt di động, ánh mắt của anh không ngừng bắn ra tia lạnh, máu toàn thân anh đã đông thành băng.

“Đây là ai làm?” Anh liếc mắt nhìn đám người kia.

Bị ánh mắt của anh nhìn chằm chằm đến rợn người, tất cả đều sợ hãi thụt lùi ra sau, sôi nổi lắc đầu.

“Không … Không biết.”

Thẩm Tiêu cuối cùng nhìn về phía Bạch Mộ Vũ, giơ giơ lên di động trên tay, nói: “Di động của cô, cô tới nói.”

Bạch Mộ Vũ bị ánh mắt hung ác của anh gắt gao nhìn chằm chằm, cảm giác giống như bị núi đè, đầu đều nâng không lên được. Trong lúc nhất thời lại cảm thấy không phục, người này rõ ràng là bạn trai của chị cô, tại sao lại hung dữ đối với cô như vậy, sau khi về nhà cô khẳng định muốn *cáo trạng!!!

*cáo trạng: bán vốn, méc …

Cuối cùng cô vẫn là khuất phục với khí thế quá mức hung tàn của Thẩm Tiêu, trả lời: “Em cũng không biết, là người khác sau khi nhìn thấy mới nói cho em.”

Thẩm Tiêu híp mắt nghĩ nghĩ, lại hỏi: “Cái video này cũng có trên mấy trang web khác??”

Bạch Mộ Vũ nói: “Diễn đàn trường học ...”

Thẩm Du: …

Tại sao thân là diễn viên chính như cô cũng không biết?!!!!

Cho tới bây giờ, biểu tình của Thẩm Tiêu còn tính bình thường, cũng không có tức giận ngay tại chỗ hoặc có dấu hiệu phát bệnh.

Thật ra Thẩm Du không lo lắng chuyện trên mạng, điều cô lo lắng chính là …

Phản ứng của Thẩm Tiêu đối với việc này ra sao?!!!

Chỉ sợ lúc này anh không có biểu tình gì, nhưng xoay người trở về nhà lại đột nhiên trở mặt thì cô toi. Người này một khi phát bệnh, là không thể nói lý, miệng vết thương trên chân cô còn đau kìa!

Thẩm Tiêu nghe Bạch Mộ Vũ nói xong, gật gật đầu, cầm di động thưởng thức nói: “Được rồi, việc này tôi sẽ xử lý, còn nữa, tôi có chuyện muốn hỏi mấy cô.”

Biểu tình lạnh đông người của anh đã hòa hoãn không ít, nhưng giờ lại thay bằng một biểu tình cười như không cười.

Thẩm Du nhìn thấy anh đột nhiên thay đổi sắc mặt, lập tức ở trong lòng hét lên: Không xong, anh ta lại lên cơn rồi!

Quả nhiên, giây tiếp theo đã nghe anh dùng giọng trầm thấp dễ nghe chậm rãi nói: “Trước lúc tôi bước vào, mấy người vây quanh em gái của tôi là chuẩn bị ức hiếp nó sao?”

Thẩm Du: …

Những người khác: …

Thẩm Tiêu dựa ngồi trên cái bàn phía sau vị trí ngồi của Thẩm Du, một chân đạp lên trên ghế, một chân trụ dưới đất, cười tủm tỉm nhìn Bạch Mộ Vũ, tiếp tục nói: “Với khí thế vừa rồi của các cô … Là chuẩn bị muốn lấy nhiều hiếp ít đúng không? Loại xiếc khỉ này, lúc anh đây học tiểu học còn khinh thường chơi.”

Thẩm Tiêu nói xong câu này, tạm dừng một lát, vô hình tạo ra cảm giác ép bức. Sau đó mới dần dần thu hồi ý cười, lạnh giọng nói: “Có chuyện này tôi cần nói rõ ràng với các cô. Em gái tôi, chỉ có mình tôi mới có thể ức hiếp nó, hiểu không? Nếu sau này ai dám làm gì con bé …”

Nói tới đây, anh ước lượng di động Bạch Mộ Vũ đang nằm trong tay mình, đột nhiên giơ cao, lại hung ác đập thẳng xuống mặt đất …

“Bộp cạch …”

Di động mới ra thị trường theo tiếng động kia giờ đã bể nát, tiếng vang kia giống như một tia sấm sét, khiến bọn Bạch Mộ Vũ sợ tới mức run bần bật.

Thẩm Tiêu nhếch mày, hung ác mà cười cười: “Kết cục sẽ giống như chiếc di động này, bang, nát.”

Thẩm Du: …

Mọi người: !!!!!

Oa hu hu hu… Mẹ ơi, nơi này có người xấu!!!!!

Thẩm Tiêu đứng thẳng dậy, cầm áo khoác lên ném cho Thẩm Du: “Đi ăn cơm.”

Thẩm Du bị anh cách nói chuyện của anh gây chấn động đến choáng váng, có tức giận cũng không dám ra, thấy anh ném áo lại đây, hai lời chưa nói chạy nhanh ôm lấy. Sau đó lại cõng ba lô, ngồi thẳng cơ mình, ngoan ngoãn chờ anh tới bế.

Thẩm Tiêu nhìn thấy bộ dáng này của cô, ghét bỏ mà cười lạnh một tiếng, nhưng vẫn cong lưng thoải mái bế cô lên, chờ đứng vững lại ước lượng cân nặng của cô một chút, mới xoay người một chân đạp lên trên màn hình di động nát bét kia, kiêu ngạo mà rời đi.

Để lại một lớp học đầy yên tĩnh với mấy cô gái đang trong tình trạng vô cùng hoảng sợ.

Thẳng đến lúc bị bỏ vào trong xe, Thẩm Du mới tìm về giọng nói của mình, hỏi anh: “Anh, sao anh lại đến đây vào giờ này?”

Thẩm Tiêu ngồi vào ghế điều khiển, cũng không nóng nảy khởi động xe, mà là dựa ngồi vào ghế, ôm cánh tay nhìn cô, cũng không nói lời nào, chỉ thẳng tắp nhìn chằm chằm.

Thẩm Du bị nhìn đến tinh thần hoảng loạn, dần dần cúi đầu thấp xuống.

Phản ứng nhút nhát này lại chọc đến tâm tình hiện tại của Thẩm Tiêu, làm anh càng thêm buồn bực, duỗi tay chụp đầu cô, sức lực không lớn, nhưng một tiếng “Bốp”, rất là vang dội.

Thẩm Du ăn đau, gương mặt nhăn thành một chùm, duỗi tay vừa xoa vừa không phục mà nói: “Làm cái gì đánh em!”

Thẩm Tiêu trừng mắt: “Đáng đánh, em nói cho anh, có phải trước kia em thường xuyên bị mấy con nhỏ đó ức hiếp hay không??”

Thẩm Du dừng động tác xoa đầu, đôi mắt nhìn khắp nơi, ấp úng mà nói: “Đều … Đều đã đi qua.”

Trước lúc cô tới, xác thật nguyên chủ vẫn luôn bị ức hiếp, nhưng sau khi cô tới, biết phản kháng, nên cũng không chịu khổ.

Chỉ là cô có chút nghĩ không ra, trong lớp có nhiều bạn học như vậy, tại sao cố tình Bạch Mộ Vũ cứ nhìn chằm chằm cắn không bỏ chỉ ức hiếp có một mình cô là sao?!

Chẳng lẽ từng có thù hằn gì với nguyên chủ sao?!

Thẩm Tiêu mày nhăn muốn kẹp chết con ruồi, quay đầu lấy di động của mình, gọi cho trợ lý Đỗ.

“Đợi lát nữa tôi gửi cho anh một cái video, anh kêu người xóa hết đoạn video này trên mạng cho tôi, diễn đàn Học Viện Điện Ảnh cũng xóa. Cho hacker vào cuộc, điều tra xem rốt cuộc là ai dám đăng tải đoạn video này, có ác ý hay không, muốn ở dưới mí mắt của tôi thành lập đội nhóm trộm người, tìm chết!”

Một trận mắng chửi đổ ập tới tấp nói cho hết lời, cũng mặc kệ trợ lý Đỗ có hiểu hay không, đã trực tiếp cúp máy, lại ném di động cho Thẩm Du, nói: “Em tìm cái video đó rồi gửi cho Đỗ Huy.”

Nói xong khởi động xe chạy một mạch.

Thẩm Du nghe lời tiếp nhận di động, nhanh chóng làm một loạt thao tác, cũng không dám loạn nhìn thông tin trong di động của anh, nhanh chóng trả lại cho chủ nhân của nó.

Thẩm Tiêu cũng không tiếp, cho đến khi rời khỏi trường học.

Thẩm Du trong lòng thở dài.

Nghĩ thầm: Dục vọng khống chế và dục vọng chiếm hữu của ông anh bệnh tâm thần này của cô hình như có hơi quá?

Có cái video khiêu vũ mà cũng không cho phép người khác nhìn đến, vậy sau này cô tốt nghiệp, làm diễn viên, anh ta còn điên như thế nào nữa??

Thật sự không cho cô làm nghề này sao??

Nhưng cô thích khiêu vũ, cũng thích đóng phim, nếu sau này không thể làm, nghĩ lại thật là tuyệt vọng nha!

Xe chạy không bao lâu, Thẩm Du cầm di động của Thẩm Tiêu trong tay, bỗng nhiên sáng lên, cô nhìn thoáng qua, nói: “Anh, Bạch Mộ Tình gửi WeChat cho anh.”

Thẩm Tiêu xoay tay lái, nói: “Đọc.”

Thẩm Du thanh thanh yết hầu, nói: “Tiêu, ngày mai có rảnh không, ăn chung bữa cơm chiều với em nha, được không anh?”

Đọc xong trong lòng cô run lên, còn có xu hướng nổi da gà.

Trước đó Bạch Mộ Tình còn gọi Thẩm Tiêu là tổng giám đốc Thẩm, hiện tại đã đổi giọng gọi thẳng tên?

Còn Tiêu này, Tiêu nọ, thật là buồn nôn!!

Thẩm Tiêu cũng không trả lời, cứ như vậy mặc kệ.

Thẩm Du nghĩ nghĩ, vẫn là quyết định nói thẳng với Thẩm Tiêu một chuyện: “Anh, chiếc di động vừa rồi anh tự tay đập nát chính là của Bạch Mộ Tình cũng là em gái ruột của Bạch Mộ Vũ.”

Thẩm Tiêu nghe xong, mày không tự giác nhíu lại.

Giữa trưa, hai người đi ăn món Nhật, nhưng vết thương trên chân Thẩm Du còn chưa lành, có rất nhiều thức ăn Thẩm Tiêu đều không cho cô ăn.

Thẩm Du cảm thấy, Thẩm Tiêu đang thay đổi biện pháp tra tấn cô.

Lúc ăn cơm, Thẩm Du ngoài ý muốn nhận được một tin nhắn từ WeChat, là của Viên Duyệt, cô ta hỏi cuối tuần này Thẩm Du có thể ra gặp mặt cô ta một lần được không, cô ta có chuyện rất quan trọng muốn nói với Thẩm Du.

Thẩm Du nhíu mày, trả lời: “Được.”

Hết chương 26

lust@veland
Chương trước Chương tiếp theo
Bình Luận (0 Bình Luận)