TÌM NHANH
XUYÊN THÀNH EM GÁI VAI ÁC
Tác giả: Tuyết Mặc
View: 6.471
Chương trước Chương tiếp theo
Chương 29: Đồng hương
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình

 

Kiếp trước, Thẩm Du tiếp bộ tiểu thuyết cải biên thành phim truyền hình 《 Khi nào em mới yêu anh 》, diễn chính là vai nữ chính Viên Duyệt, cho nên khá hiểu biết tính cách của nhân vật này. Cho nên cô rất có cảm tình đối với Viên Duyệt.

Hai lần gặp trước đều rất vội vàng, bản thân Viên Duyệt cho cô cảm giác rất kỳ lạ, cho nên sau khi nhận được tin hẹn từ Viên Duyệt cô lập tức đồng ý ngay.

Nơi hẹn gặp là một nhà hàng món Trung rất xa hoa. Nhà hàng trang hoàng cổ kính, phục vụ đều mặc đồ cổ trang, váy lụa mười phần tiên khí, trang điểm rất là tinh xảo. Nhưng hiện tại rất nhiều nhà hàng Trung đều làm theo loại chủ đề này, thấy nhiều không trách.

Trước khi Thẩm Du ra cửa, bị Thẩm Tiêu bắt lấy tra khảo như phạm nhân, bởi vì từ trước đến nay Thẩm Du rất ít hẹn ra ngoài với bạn.

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Cuối cùng vẫn là nhờ chú Lý ra mặt tự tay lái xe chở cô đến địa điểm hẹn, Thẩm Tiêu mới miễn cưỡng gật đầu, cũng may mắn công ty có việc đột xuất, anh ta mới tạm thời buông tha cô.

Xe dừng ở trước cửa nhà hàng, chú Lý hỏi cô: “Con có muốn chú đi lên với con không?”

Thẩm Du lắc đầu, cười nói: “Đối phương cũng là con gái, không sao đâu ạ.”

“Chú ở đây chờ con …” Chú Lý nói.

Cô lắc đầu: “Tụi con vừa ăn vừa nói chuyện, cũng không biết chừng nào mới xong, đến lúc đó con kêu taxi về là được.”

“Vậy chú đi về trước, khi nào xong con hãy gọi điện cho chú, chú tới đón con.” Chú Lý lảm nhảm giống như một người cha đưa con gái đến nhà bạn chơi, dặn dò mãi, trong lòng cứ không yên tâm.

Thẩm Du lúc này mới gật đầu: “Dạ.”

Viên Duyệt đã gửi số phòng cho cô, Thẩm Du bước vào nhà hàng, chỉ cần nói tên người đặt bàn và số phòng là phục vụ sẽ dẫn đường.

Không biết tại sao, cô luôn là có loại dự cảm Viên Duyệt sẽ nói chuyện gì đó rất động trời với cô.

Gõ cửa phòng, cô ổn ổn cảm xúc, nhẹ nhàng hít vào một hơi, thật mau Viên Duyệt đã mở cửa. Hôm nay cô mặc đồ rất nhẹ nhàng, quần jean, áo sơ mi màu trắng, áo gió màu vàng nhạt, tóc búi cao cuộn thành một chùm, nhìn sáng rực rỡ như ánh mặt trời.

Quả nhiên, người có ngũ quan tinh xảo sẽ tương đối hấp dẫn tầm mắt, ít nhất ánh mắt đầu tiên sẽ không cảm thấy chán ghét.

Viên Duyệt nhìn thấy cô đến, lập tức hiện ra nụ cười tươi sáng, nhiệt tình kéo cô vào phòng, nói: “Mau vào, tôi đã chọn vài món ngon rồi.”

Thẩm Du nhướng mày, nghĩ thầm: Quả nhiên người này rất quen thuộc với cô.

Nhìn một bàn thức ăn đầy màu sắc vô cùng phong phú, sáu mặn hai canh, đã nghiêm trọng vượt qua phần ăn của hai người.

“Còn có người khác tới nữa sao?” Thẩm Du khó hiểu hỏi.

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Từ lúc Viên Duyệt kéo cô vào trong, vẫn luôn nắm cổ tay cô không buông ra, chiều cao của hai người tương tự nhau, đứng chung một chỗ mắt to trừng mắt nhỏ, rất không được tự nhiên.

Thẩm Du xoay người tìm vị trí ngồi xuống, thuận tiện rút tay về.

Viên Duyệt nhanh chóng ngồi vào vị trí bên cạnh cô, vẫn là tiếp tục nhìn chằm chằm vào Thẩm Du, nói: “Không có người khác, chỉ có hai chúng ta, chỉ cần nghĩ gặp được cô tôi đã rất kích động, không tự giác nên chọn nhiều món hơn ngày thường, cô xem, có phải toàn là món cô thích ăn hay không?!”

Nghe cô ta nói như vậy, Thẩm Du phóng tầm mắt quan sát bàn ăn. Quả nhiên tất cả đều là món cô thích.

Nàng nhíu mày quay đầu lại nhìn Viên Duyệt.

Viên Duyệt thấy Thẩm Du dùng ánh mắt hoài nghi nhìn chằm chằm vào mình, tươi cười càng thêm sáng rọi, cũng không nói thêm gì, chỉ là duỗi tay lấy di động đặt ở trên bàn ăn lại, click mở màn hình, sau đó cho cô xem một video.

Thẩm Du cúi đầu xem một cái, là điệu múa《 Đôn Hoàng tụng 》cô nhảy ngày đó ở tiệc tối.

Không phải cái video này đã bị Thẩm Tiêu cho người xóa rồi sao? Vậy mà Viên Duyệt vẫn còn lưu giữ.

“Tại sao cô lại đưa tôi xem cái này?”

Viên Duyệt không có sốt ruột trả lời, chỉ là híp mắt lại, như là đang nhớ lại gì đó, kế tiếp dùng giọng êm tai nói: “Em nhớ rõ có một lần, lúc đó trời mưa rất to, chị chạy đến một địa điểm nào đó, muốn lên sân khấu khiêu vũ, nhưng sàn ướt trơn trợt, chị bị té trật chân. Lúc ấy chị đau đến chảy nước mắt, nhưng vẫn cắn răng kiên trì múa đến cùng, đến lúc nhảy xong, mắt cá chân sưng giống như cái bánh bao. Điệu múa mà chị nhảy trên sân khấu lúc ấy gọi là 《 Đôn Hoàng tụng 》, là điệu múa trước lúc chị vào giới giải hay múa, cũng là điệu múa mà chị thích nhất.”

Thẩm Du yên lặng lắng nghe, sắc mặt từ kinh ngạc chuyển sang khiếp sợ, cô ngẩng đầu dùng ánh mắt khó có thể tin nhìn Viên Duyệt, trong mắt lập loè ánh sáng.

Viên Duyệt cúi đầu nhìn đoạn video kia, trong video Thẩm Du lại tiếp tục nhảy, mỗi một động tác xoay tròn nhảy lên, tư thế vứt lụa đều rất thuần thục, như là đã nhảy hàng trăm ngàn lần, những động tác đó đã khắc sâu vào trong máu.

Viên Duyệt có chút cảm khái mà nói: “Tối ngày đó em lại vô tình bỏ qua không xem chị múa, thật đáng tiếc, còn may là sau đó em nhìn thấy video này trên mạng.”

Thẩm Du ngớ người, nhìn chằm chằm vào cô ta, hỏi: “Lúc tôi trật chân cô cũng ở bên cạnh sao?!”

Viên Duyệt ý muốn cong môi tươi cười, nhưng nhất thời cảm xúc không thể khống chế được, cái mũi đau xót, gương mặt trở nên vặn vẹo.

Cô hít hít cái mũi, mới nói: “Lúc ấy em chạy đông chạy tây tìm nước đá đắp chân cho chị, quản lý Trần còn luôn miệng mắng em, nói em không chuyên nghiệp, cứ như vậy sẽ làm chậm trễ hành trình làm việc của chị.”

Thẩm Du nước mắt lập tức rớt xuống, run rẩy môi, chủ động duỗi tay kéo tay đối phương, nửa ngày mới miễn cưỡng mở miệng: “Hàn Hiểu Băng!”

Viên Duyệt điên cuồng gật đầu, mang theo âm thanh khóc nức nở: “Chị Du, là em!”

Trong lúc nhất thời, cảm xúc của hai người đều vô cùng kích động, nhưng lại bởi vì quá kích động, nửa ngày không biết nên nói cái gì, chỉ có thể mặt đối mặt, ngây ngốc mà rớt nước mắt.

Tâm trạng của Thẩm Du vừa khó chịu lại vừa vui. Hàn Hiểu Băng thân là trợ lý luôn ngồi ở cạnh cô, bởi vì tính cách hợp nhau, nên lúc xảy ra tai nạn hai người còn đang hứng thú bừng bừng thảo luận cốt truyện.

Từ lúc Hàn Hiểu Băng được điều đến làm trợ lý cho cô, hai người vẫn luôn có đề tài để nói, hơn nữa Hàn Hiểu Băng là một cô nàng ngốc bạch ngọt, cảm tình của hai người vẫn luôn rất tốt.

Làm cách nào cũng không thể tưởng tượng được, một hồi tai nạn xe cộ, thế nhưng có thể làm hai người xuyên vào cùng một quyển sách.

Thẩm Du bình phục tâm trạng, hỏi: “Ba tháng trước Viên Duyệt bị thương, lúc đó em mới xuyên vào người cô ta đúng không?”

Viên Duyệt gật đầu: “Lúc ấy em tỉnh lại, hoàn toàn ngu người, đừng nói lúc ấy, hiện tại đầu óc em vẫn còn ngu ngơ, mỗi ngày cũng không biết bản thân đang làm gì, lúc nào cũng choáng choáng váng váng, sống mơ hồ.”

Nói nói, cô thở dài: “Tối ngày đó, em lên Weibo bỗng nhiên nhìn thấy được video của chị. Tuy rằng trang phục và âm nhạc không giống, nhưng em xem chị nhảy rất nhiều lần, cho nên ấn tượng đã khắc sâu. Lúc ấy em đã muốn chạy đi tìm chị ngay, nhưng bị quản lý ngăn lại, cô ta nói công việc làm chưa xong, không thể đi.”

Thấy vẻ mặt đưa đám của cô, Thẩm Du nhịn không được nín khóc mỉm cười, tuy rằng thay đổi thân xác, nhưng tính cách ngốc bạch ngọt, thật là một trăm năm không lay động.

Viên Duyệt bỗng nhiên trừng lớn đôi mắt, kích động nói: “Tại sao chị Du lại xuyên thành em gái của vai ác vậy? Chẳng lẽ là bởi vì tên của hai người giống nhau sao?!!! Nhưng trong sách viết vai rất khủng bố, không khác gì bệnh nhân tâm thần! Anh ta có từng làm khó dễ chị hay không?! Nếu không chị dọn ra ở chung với em đi, hiện tại em có phòng có tiền tiết kiệm, em có thể nuôi chị nha!”

Thẩm Du nghe cô nói một hơi dài không nghỉ, nhịn không được cười, nói: “Hiện tại em còn lớn hơn chị đến mấy tuổi, kêu chị là chị Du sẽ rất kỳ, em kêu tên của chị đi.”

Viên Duyệt lắc đầu: “Đã kêu như vậy suốt hai năm, đã quen rồi, em thật sự rất vui, sau này rốt cuộc không cần sống mơ hồ nữa, tương lai sau này nên làm như thế nào em đều nghe theo chị hết!”

Thẩm Du: …

“Quyển sách này em cũng từng xem qua, tại sao lại nói sống mơ hồ?!”

Thẩm Du nói tiếp: “Em đi theo cốt truyện là được rồi.”

Viên Duyệt lắc đầu, nói: “Em phát hiện, sau khi vào đây có rất nhiều tình tiết đều khác xa với bản gốc mà em và chị từng xem. Chẳng hạn như Tư Đồ Dật, tính cách không giống như trong truyện gốc, cái mà quân tử khiêm tốn, nhẹ nhàng phong độ, đều là gạt người, anh ta chính là con sói đuôi to háo sắc, gặp mặt cứ động tay động chân!”

Nói tới đây, Viên Duyệt lại nói thêm: “Không đúng không đúng, em thế nào không quan trọng, quan trọng là chị, chị sống chung một nhà với big boss siêu ác nha, nghĩ lại chỉ cảm thấy sởn tóc gáy! À, chị có khỏe không?!!”

Thẩm Du rất hiểu tâm trạng của cô, vừa mới xuyên qua, đúng thật là bản thân vị Thẩm Tiêu ức hiếp đủ kiểu, cuộc sống hằng ngày thật sự rất khó chịu. Nhưng hơn ba tháng ở chung này, cái loại cảm giác sợ hãi đối với Thẩm Tiêu đã trở nên nhạt dần. Hiện tại ngẫu nhiên cô đã dám lớn tiếng cãi tay đôi với anh ta.

“Cái này cũng thể nói không rõ trong thời gian ngắn, chúng ta vừa ăn vừa nói đi, thức ăn đều nguội hết rồi.”

Viên Duyệt lúc này mới buông tay của cô ra, cầm đũa lên, gắp thức  ăn cho cô.

“Chị Du, hiện tại em có rất nhiều tiền nha, cho chị xem số dư trong thẻ nè, rất nhiều thứ trước kia nghĩ cũng không dám nghĩ, hiện tại đều mua được hết nha!! Trừ bỏ diễn kịch bị mắng ở ngoài, thật ra cuộc sống nơi đây của em cũng khá tốt. Lúc xuyên qua em từng nghĩ, mặc kệ cốt truyện, em chỉ muốn tìm một chỗ không ai quen biết mình, mua một căn nhà có sân nho nhỏ, sống an nhàn tự tại.”

Rất nhan cô đã gắp thức ăn thành một ngọn núi nhỏ trên cái dĩa trước mặt Thẩm Du, cười cười, nói: “Hiện tại em không còn rối rắm như lúc đầu, bây giờ đã có chị, em đi theo chị lăn lộn giang hồ, không sợ thằng nào con nào nữa.”

Thẩm Du hết chỗ nói, nhắc nhở: “Hiện tại em là minh tinh đang có vận đỏ, còn chị là sinh viên còn đi học, em lăn lộn giang hồ với chị làm cái gì?? Vào trường đi học chung với chị làm đại ca trong đó à?!”

Viên Duyệt: …

————

Thẩm Tiêu ngồi ở trên ghế, bắt chéo chân, biểu tình hờ hững nhìn chằm chằm thư ký Đỗ đang đứng trước mắt anh, di động bị anh xoay tới xoay lui.

“Cho nên cậu vô cùng lo lắng gọi tôi tới chính là muốn một chữ ký?!!!”

Thư ký Đỗ: …
sao boss có thể trợn tròn mắt nói nói dối như vậy, kêu anh tới rõ ràng là có một video hội nghị quan trọng, ký tên chỉ là thuận tiện mà thôi!

Thẩm Tiêu lại không kiên nhẫn hỏi: “Còn có chuyện gì, nói một lần cho xong, đừng ấp úng như bị táo bón!”

Thư ký Đỗ: …

Anh không có bị táo bón đâu nha!!!

Cũng may anh đã quen tính cách mưa gió thất thường của boss, vẻ mặt bình tĩnh nói: “Không có chuyện gì nữa, boss muốn dùng cơm trưa ở căn tin hay đặt chỗ ở nhà hàng quen?!”

Thẩm Tiêu nhìn thời gian trên màn hình di động, đứng lên lười biếng vươn vai, nói: “Không cần, tôi phải về nhà chơi với bé con, chơi với con bé rất vui.”

Thư ký Đỗ không hiểu ra sao, anh nhớ rõ trong nhà boss chỉ có một cô em gái, ở đâu ra trẻ con, con riêng của boss sao

Thẩm Tiêu cũng không để ý tới anh, miệng thì thầm ca hát đi ra ngoài, đi đi thì mày nhăn lại, lại lấy di động ra, tra xét định vị, mặt trên biểu hiện Thẩm Du còn ở bên ngoài.

Sắc mặt Thẩm Tiêu trầm xuống, cất di động, bước nhanh vào thang máy, anh phải đích thân đến đó lôi cổ trở về mới được, gặp ai mà lâu như vậy?

Không phải nói đi gặp bạn học cùng giới sao, chẳng lẽ lừa anh?

Chẳng lẽ là lén hẹn hò với thằng nào?

Tưởng tượng đến khả năng này, gương mặt đẹp trai của Thẩm Tiêu xụ xuống, kéo dài cả thước, nghĩ thầm nếu thằng nào dám hó hé với em gái anh, anh giết chết thằng đó!

Vì thế anh lái xe đi theo định vị tìm tới nơi.

Vị trí không khó tìm, là một nhà hàng Trung anh từng đến mấy lần, cũng coi như là nơi đứng đắn.

Thẩm Tiêu ngừng xe tại bãi đỗ xe của nhà nhàng, mới vừa xuống xe, thì có một chiếc xe thể thao chạy băng băng dừng gấp cạnh xe anh, cũng có một người bước xuống.

Hai người đàn ông cao to đẹp trai chạm mặt, đều cảm thấy đối phương có hơi quen mắt.

“Tổng giám đốc Thẩm?” Đối phương mở miệng lên tiếng trước.

Thẩm Tiêu híp mắt đánh giá anh ta.

Chỉ nghe anh ta cười chào lại: “Tự giới thiệu một chút, tôi là Tư Đồ Dật.”

Góc của ad:

Thẩm Tiêu: Con hồ ly giảo hoạt này càng nhìn càng ghét, biến mẹ mày đi!!!

Tư Đồ Dật: Thằng điên này lúc nào cũng lên cơn, không khi nào thấy nó bình thường.

Hết chương 29

lust@veland
Chương trước Chương tiếp theo
Bình Luận (0 Bình Luận)