TÌM NHANH
XUYÊN THÀNH EM GÁI VAI ÁC
Tác giả: Tuyết Mặc
View: 6.641
Chương trước Chương tiếp theo
Chương 30: Ngồi cùng bàn
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình

 

Tư Đồ Dật từng lăn lộn trong giới giải trí, ngoại hình đương nhiên không thể bắt bẻ, thân hình cao lớn, ngũ quan đẹp không góc chết, có mùi vị đàn ông, hơn nữa anh ta còn có vầng sáng của nam chủ, thoạt nhìn rất chính khí.

Thẩm Tiêu thân là vai ác, ngoại hình cũng không thua kém chút nào, thậm chí còn muốn tinh xảo hơn một ít, ngay cả thân cao đều co hơn hai cm so với Tư Đồ Dật, nhưng từ khí chất đến xem lại khác biệt vô cùng lớn.

Người ta là một thân chính khí, đến ngồi cũng là chính khí. Còn anh thì ngay cả lúc bước xuống xe đứng cũng không đứng ngay ngắn đàng hoàng, làm thế nào cũng phải mông dính thân xe mới chịu, tay thì cứ lúc lắc chìa khóa xe, bộ dáng cà lơ phất phơ, nhìn là muốn oánh bầm mắt.

Cũng may đi làm hằng ngày co tài xế đưa đón, nếu không người ta còn tưởng xã hội đen đến công ty đòi nợ

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Hai người đền trộn lẫn trong giới thương trường, tuy rằng còn chưa có chân chính đối mặt, nhưng cũng đều biết tiếng lẫn nhau, rốt cuộc công ty của cả hai đều có uy tín danh dự một hai trong giới.

Tư Đồ Dật từ minh tinh chuyển sang làm thương nhân, tham gia các buổi tiệc nhiều nên quen biết khá nhiều ông chủ lớn, cho nên vừa nhìn Thẩm Tiêu đã nhận ra ngay.

Tuy rằng Thẩm Tiêu là con nhà giàu thứ thiệt, nhưng anh ta không đi theo con đường bình thường như bao người khác. Trước nay không có hứng thú với giới giải trí, hay là nói không có hứng thú đối với ăn chơi đàng điếm.

Trước lúc quen biết Bạch Mộ Tình, Thẩm Tiêu chưa bao giờ chú ý đến giới giải trí, đương nhiên là không biết Tư Đồ Dật có bao nhiêu nổi tiếng.

Sở dĩ sẽ biết Tư Đồ Dật, cũng là vì hạng mục lần này bị hai nhà công ty cạnh tranh tranh giành, anh mới chú ý tới. Cho nên, ở trong mắt Thẩm Tiêu, Tư Đồ Dật chính là đối thủ cạnh tranh, là kẻ địch.

Nếu là kẻ địch, vậy còn cần thiết giả mù sa mưa chào hỏi lẫn nhau sao?

Đối với sự tự nhiên tiến đến chào hỏi của Tư Đồ Dật, trong mắt Thẩm Tiêu chỉ có hai chữ có thể hình dung, chính là “dối trá”.

Thẩm Tiêu tự nhận không phải là người dối trá.

“Tự giới thiệu một chút, tôi là Tư Đồ Dật.” Tư Đồ Dật thoạt nhìn phong độ nhẹ nhàng, tươi cười gãi đúng chỗ ngứa.

Tư Đồ Dật tự giới thiệu xong, vốn định tiến lên bắt tay chào hỏi Thẩm Tiêu, cũng coi như là cơ bản lễ phép, ai ngờ người nào đó căn bản không biết cái gì là lễ phép cơ bản.

Chỉ thấy Thẩm Tiêu cau mày, vẻ mặt nghi hoặc nói: “Tư Đồ Dật?! Không quen biết.”

Tư Đồ Dật: …

Con ngươi của Thẩm Tiêu toàn là khinh thường, cũng không để ý tới đối phương phản ứng ra sao, cầm lấy di động gọi cho Thẩm Du, chờ bên kia chuyển máy, nói ngắn gọn: “Ở đâu?”

Thẩm Du còn đang nói chuyện với Viên Duyệt, thình lình nhận được cuộc gọi của Thẩm Tiêu, hai người đều dọa nhảy dựng, Viên Duyệt sợ tới mức thở cũng không dám thở.

Thẩm Du nhẹ giọng nói: “Em còn đang ăn.”

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Thẩm Tiêu nói: “Anh biết, vị trí cụ thể?”

Thẩm Du đen mặt, lại không thể không nói: “Lầu hai, phòng Thược Dược.”

Thẩm Tiêu lặp lại: “Lầu hai, phòng Thược Dược? Đã biết, chờ.”

Nói xong cúp máy ngay.

Tư Đồ Dật đứng bên cạnh cũng vừa tiếp một cuộc điện thoại, nghe đối phương nói xong, anh cũng lặp lại nói: “Lầu hai, phòng Thược Dược? Em xác định?”

Thẩm Tiêu đang chuẩn bị khóa xe đi vào nhà hàng, lơ đãng nghe được những lời này từ miệng Tư Đồ Dật, anh đột nhiên dừng bước, quay đầu lại nhìn anh ta bằng ánh mắt đầy hung dữ: “Anh vừa mới nói cái gì?”

Tư Đồ Dật cũng nhận thấy được tình hình không đúng, hỏi ngược lại: “Anh cũng đi đến lầu hai, phòng Thược Dược?!”

Thẩm Tiêu híp mắt, hung hăng liếc mắt trừng anh ta một cái, ngay sau đó xoay người đi vào nhà hàng. Sắc mặt Tư Đồ Dật cũng không tốt hơn anh ta là mấy, chân dài sải bước, nhanh chóng đuổi kịp, nhưng chung quy là chậm một bước.

Thẩm Du cúp điện thoại, sắc mặt trầm trọng mà nhìn Viên Duyệt, nói: “Thẩm Tiêu tìm tới, sắp đến nơi rồi.”

Viên Duyệt sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, nói: “Sao … Làm sao bây giờ? Em có cần tìm chỗ nào đó núp tạm không?”

Thẩm Du kỳ lạ liếc nhìn cô ta một cái, nói: “Tại sao em lại muốn trốn?”

Viên Duyệt thè lưỡi, xấu hổ nói: “Tự nhiên em có loại cảm giác khẩn trương như ngoại tình bị bắt gian ngay tại chỗ ấy?”

Thẩm Du: …

Nghĩ nghĩ, cô nghiêm túc nói: “Anh ấy tới cũng tốt, chị giới thiệu cho hai người quen biết nhau, sau này có một số việc có khả năng muốn em trợ giúp.”

Viên Duyệt vội vàng vỗ ngực bảo đảm: “Chị Du yêu cầu em làm cái gì, cứ việc mở miệng, em đều nghe theo chị!”

Hai người vừa mới dứt lời, cửa phòng môn đã bị người từ bên ngoài đẩy ra, Thẩm Tiêu mặt không biểu cảm đứng ở trước cửa nhìn vào trong.

Thẩm Du nhanh chóng ngoan ngoãn chào hỏi: “Anh, mau vào trong đi.”

Lần đầu tiên Viên Duyệt được nhìn thấy big boss đại gian ác còn sống sờ sờ, trong lòng vô cùng khẩn trương, vội vàng đứng lên, giọng cứng đờ giống như người máy, nói: “Chào … Chào anh.”

Thẩm Tiêu hừ nhẹ một tiếng, mắt sáng như đuốc, nhìn trên dưới đánh giá Viên Duyệt không xót thứ gì, xác định cô chỉ là một con nhóc tay trói gà không chặt, mới gật đầu, nhấc chân đi vào bên trong, sau đó thuận tay chuẩn bị đóng cửa, kết quả cửa phòng lại bị người từ bên ngoài giữ lại, đóng không được.

Thẩm Tiêu híp mắt, tay đột nhiên dùng lực, “Rầm” một tiếng, thuận lợi đóng cửa phòng lại.

Thẩm Du: …

Viên Duyệt: …

“Bên ngoài … Hình như còn có người thì phải?” Thẩm Du nhỏ giọng hỏi.

Thẩm Tiêu lưu loát khóa trái cửa, sau đó vỗ vỗ tay, bình tĩnh nói: “Đi nhầm phòng.”

Nhưng anh vừa mới nói xong, người bên ngoài hiển nhiên không nghĩ duy trì phong độ, rầm rầm rầm dùng chân gõ cửa: “Viên Duyệt, em mở cửa ngay cho anh!”

Viên Duyệt rụt rụt cổ, cầu cứu nhìn Thẩm Du: “Bên ngoài là … Là Tư Đồ Dật.”

Thẩm Du hoàn toàn hết nói nổi, ngẩng đầu nhìn Thẩm Tiêu, nghĩ thầm: Người này cũng quá ngây thơ, biết rõ phía sau có người đi theo, còn tùy tiện khóa trái cửa, lên cơn nữa hả?! Tốt xấu gì người ta cũng là nam chính đó!

Thẩm Tiêu nhướng mày, cũng không để ý tới người bên ngoài còn đang phá cửa muốn vào trong, bước đi như tản bộ trên đường vắng đến gần Thẩm Du, kéo ghế dựa ngồi xuống, rõ ràng không tính mở cửa cho người đáng đá cửa la hét ờ bên ngoài vào.

Cuối cùng vẫn là Viên Duyệt chịu không nổi áp lực, run rẩy dịch bước đi mở cửa.

Cửa vừa mở ra, Tư Đồ Dật nhào vào trong giống như một trận gió lốc, sau đó đánh giá khắp phòng, phát hiện trong phòng còn có Thẩm Du, sắc mặt xanh mét lúc này mới chậm rãi hòa hoãn xuống.

Trước kia Viên Duyệt vẫn luôn cảm thấy Tư Đồ Dật là cái tốt mã dẻ cùi đầy khốn nạn, nhưng mang ra so sánh với vai ác tâm thần … Quả thực Tư Đồ Dật có thể xem như gương mặt hiền từ!

“Sao anh cũng tới?” Viên Duyệt hỏi anh ta.

Tư Đồ Dật vỗ vỗ áo khoác bởi vì đấm đá cửa mà trở nên lộn xộn, lạnh lùng quét mắt liếc nhìn Thẩm Tiêu một cái, mới ôm Viên Duyệt eo, nói: “Hôm nay anh vội vàng gấp trở về hẹn hò với em, em rảnh cũng không nói cho anh một tiếng?!”

Viên Duyệt nhanh chóng đẩy tay anh ta ra khỏi eo cô, thẹn thùng mà nói: “Đừng động tay động chân, tôi là tới tìm Thẩm Du, tại sao lại muốn nói cho anh làm gì?!”

Tư Đồ Dật đã quen với tính cách của cô, tay vừa mới bị chụp bay, lại mặt dày vô sỉ mà ôm sát vào thêm, thật giống như tay của anh nên mọc ở trên eo Viên Duyệt.

Viên Duyệt bất đắc dĩ, nhìn Tư Đồ Dật nói: “Giới thiệu với anh, Thẩm Du, bạn thân của em.”

Tư Đồ Dật nhíu mày, nhìn nhìn Thẩm Du, không quá thân thiện hỏi ngược lại: “Hai người quen biết khi nào?”

Vốn dĩ Thẩm Du muốn đứng lên chào hỏi, kết quả bị Thẩm Tiêu quàn tay lên vai, đè lại …

Vì thế chỉ có thể cười gượng mà nói: “Chúng tôi quen nhau vào ngày kỷ niệm ngày thành lập trường.”

Viên Duyệt nhanh chóng pha trò, lại nhìn Thẩm Du nói: “Tiểu Du, em cũng giới thiệu anh trai của em đi.”

Trước lúc hai người đàn ông này tới, hai người bọn họ đã bàn xong, muốn ngăn cản Thẩm Tiêu hắc hóa, cùng với phá hư kế hoạch của Bạch Mộ Tình, không bằng trực tiếp để Thẩm Tiêu và Tư Đồ Dật trở thành bạn, cứ như vậy rất có khả năng sẽ bớt đi rất nhiều phiền toái về sau.

Ngay từ đầu chỉ là lên kế hoạch, không nghĩ tới hai người đàn ông này lại đột nhiên đều xuất hiện.

Thật sự là cơ hội hiếm có.

Viên Duyệt vừa nói như vậy, Thẩm Du chớp chớp mắt, chuẩn bị mở miệng, lại nghe Thẩm Tiêu hừ lạnh, nói: “Không cần thiết, chúng ta đi ngay lập tức.”

Tư Đồ Dật tự nhận tính tình cũng không tệ lắm, nhưng vừa mới bị Thẩm Tiêu lăn lộn như vậy, trong lòng dồn nén một đống khí, quay đầu lại nhìn Viên Duyệt nói:” Chúng ta cũng đi thôi.”

Thấy không khí muốn băng, Thẩm Du cái khó ló cái khôn, nhìn Thẩm Tiêu nói: “Em còn chưa có ăn no đâu, thức ăn nơi này không tệ, anh ở lại ăn chung với em đi nha?”

Thẩm Tiêu nhìn mấy món trên bàn rõ ràng đã ăn gần hết, khinh thường nói: “Em kêu anh ăn thừa đồ?!”

Viên Duyệt vội vàng nhảy ra, nói: “Tôi kêu thêm nha.”

Nói xong, lại lần nữa ném tay Tư Đồ Dật ra, bước nhanh ra cửa kêu phục vụ lên món.

Big boss Tư Đồ Dật đang rất khó chịu, nhưng nhìn thấy Viên Duyệt tích cực như vậy cũng không bỏ được làm cô mất hưng, đè nén cơn tức, đi thẳng đến bên cạnh bàn ngồi xuống.

Lúc Viên Duyệt hẹn Thẩm Du, nghĩ cũng chỉ có hai người bọn học, cho nên đặt phòng vừa đủ, diện tích phòng cũng không lớn, có một bộ sô pha gỗ đỏ điêu khắc tinh xảo, lại có một cái bàn bát tiên, chính là chỗ bọn họ hiện tại đang ngồi. Tuy bàn không lớn, nhưng lại vừa đủ bốn người ngồi.

Nhà hàng phục vụ chu đáo, Viên Duyệt vừa chọn món xong, phục vụ đã vào dọn hết chén dĩa dơ, set up một bàn mới, rót trà nóng.

Bốn người một lần nữa ngồi xuống.

Mặt ngoài thoạt nhìn xem như bình yên sóng lặng.

Thẩm Tiêu uống ngụm trà, bắt đầu lột đậu phộng, thật ra đậu phộng đã bỏ vỏ, nhưng Thẩm Tiêu vẫn kiên nhẫn chà rớt tầng da mỏng bên ngoài, xoa xong thì đút vào miệng Thẩm Du.

Thẩm Du không nghĩ tới anh ta lại làm trò trước mặt những người khác như vậy, mặt có thể không đổi sắc đút cô ăn, không khỏi đỏ mặt thẹn thùng, nhỏ giọng nói: “Em tự ăn.”

Thẩm Tiêu cũng không để ý tới, cố chấp đưa đậu phộng tới cửa miệng, chờ cô há mồm ra ăn, mới cảm thấy mỹ mãn mà vỗ vỗ hai tay.

Hai người ngồi đối diện đã sớm bị giật mình bởi tình huống trước mắt.

Vẻ mặt Viên Duyệt càng hiện ra hoảng sợ mà nhìn hai người bọn họ.

Thực mau, phục vụ lại liên tục đi vào lên món.

Thừa dịp lúc này, Tư Đồ Dật mở miệng nói: “Tổng giám đốc Thẩm, nếu Viên Duyệt và Thẩm Du quen biết, tôi cảm thấy chúng ta cũng không cần thiết đối chọi gay gắt như vậy, anh nói có phải hay không?”

Chỉ những hành động vừa rồi, Tư Đồ Dật đã rõ ràng địch ý Thẩm Tiêu dành cho anh từ đâu mà đến, vì thế chủ động mở miệng: “Chuyện làm ăn trên thương trướng khó tránh khỏi va va đập đập, tôi cảm thấy chỉ cần cạnh tranh công bằng, sẽ tồn tại tình bạn.”
Thẩm Tiêu nghe xong, cười lạnh ra tiếng: “Cạnh tranh công bằng?? Với tôi mà nói, cạnh tranh công bằng, là chỉ: Tôi làm buôn bán, mấy người ở bên cạnh ngoan ngoãn nhìn, đây mới là công bằng.”

Tư Đồ Dật: …

Viên Duyệt: …

Thẩm Du: …

Tư Đồ Dật nhướng mày, nói: “Tổng giám đốc Thẩm nói như vậy hình như có chú quá phận.”

Mắt thấy hai người lại bắt đầu đối chọi gay gắt, Thẩm Du và Viên Duyệt nhịn không được trộm dùng ánh mắt giao lưu.

Viên Duyệt: “Làm sao bây giờ, bọn họ muốn đánh nhau rồi …”

Thẩm Du: “Chị cũng không biết nên làm cái gì bây giờ …”

Lúc này phục vụ đã mang hết món lên, thái độ cung kính mà nói: “Xin mời các vị chậm dùng.”

Sau đó nhanh chân đi ra ngoài, thuận tiện giúp bọn họ đóng cửa lại.

Món ăn còn đang nóng hôi hổi, nhưng bốn người đều không có ai tính động đũa.

Chỉ thấy khóe miệng Thẩm Tiêu cong lên, hiện ra tươi cười đầy kiêu ngạo, nói: “Tôi rất quá phận sao?”

Nói xong, không chờ những người khác phản ứng, anh bỗng nhiên vươn tay quét toàn bộ chén dĩa trên bàn …
“Rầm, xoảng, leng keng…”

Bàn ăn còn đang bốc khói, nháy mắt đã bị anh một tay hất hết xuống mặt đất.

Nhìn thức ăn phát tán đầy đất, anh tiếc nuối lắc đầu nói: “Xin lỗi, vừa rồi tôi nhìn thấy con ruồi, bị dọa nhảy dựng, xem ra, bữa cơm này ăn không được rồi, tiếc quá!!!”

Mọi người: …

Hết chương 30

lust@veland
Chương trước Chương tiếp theo
Bình Luận (0 Bình Luận)