TÌM NHANH
XUYÊN THÀNH EM GÁI VAI ÁC
Tác giả: Tuyết Mặc
View: 6.528
Chương trước Chương tiếp theo
Chương 32: Đến phá cuộc hẹn
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình

 

Thẩm Tiêu dừng xe, cũng không nóng nảy xuống xe, mở khóa di động, lại nhìn định vị, điểm đỏ biểu hiện tên kia còn ở nhà, căn bản không có di chuyển.

Sắc mặt của anh nháy mắt nặng nề, chẳng lẽ anh đã đoán sai? Thật ra con nhóc đó không ngại anh ra ngoài hẹn hò “ăn bữa tiệc lớn” với Bạch Mộ Tình?

Nhớ lại tình cảnh mấy ngày nay, Thẩm Du như ném mất hồn, cũng hờ hững với anh, làm anh tức mà không có chỗ để phát tác.

Như là đã trở lại trạng thái thật lâu thật lâu trước kia, luôn sợ hãi, tránh né anh, hận không thể biến bản thân thành người trong suốt, cho dù anh nhét cái gì vào miệng con bé, con bé đều trơ cái mặt trắng bệch ra, yên lặng mà ăn, hoàn toàn là bộ dáng nhẫn nhục chịu đựng.

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Lúc trước không có đối lập, anh chỉ cảm thấy con bé giống như động vật nhỏ, bộ dáng bị kinh hãi thật vui mắt, nhưng trải qua mấy ngày này. Anh nhìn con bé chậm rãi chuyển biến từng bước một, giống như một tấm ảnh đen trắng được nhuộm màu sắc, cuối cùng trở nên sặc sỡ, hoạt bát động lòng người, làm người xem nhiều vài lần đều cảm thấy tâm trạng trở nên tươi đẹp.

Anh tuyệt đối không cho phép bức ảnh lại phai màu …

Âm thanh thông báo cuộc gọi đến cắt ngang suy nghĩ của Thẩm Tiêu, anh nhìn vào màn hình di động, chau mày chuyển cuộc gọi.

Giọng Bạch Mộ Tình ngọt nị vang lên: “Anh đến chưa vậy? Em đã đặt vị trí tốt rồi.”

Phía trước anh còn cảm thấy giọng của cô ta mềm mại, có chút dễ nghe, nhưng hiện tại nghĩ lại, vẫn là âm thanh trong trẻo thiên về trung tính của em gái anh càng tốt nghe hơn, tuy rằng lúc khóc thét lên vô cùng có lực sát thương.

Nhẫn nại nghe cô ta nói một hồi, anh mới lười biếng mà trả lời: “Tới rồi, chờ.”

Cắt đứt điện thoại, lại nhìn nhìn định vị, sau đó đen mặt xuống xe, biểu tình không giống như là muốn đi hẹn hò, càng giống như là hẹn đánh lộn.

——————

Thẩm Du cầm chén cơm, chiếc đũa dừng ở giữa không trung nửa ngày, chủ nhân cầm nó không có tâm tư gắp đồ ăn.

Không nghĩ tới Thẩm Tiêu sẽ lấy cái này tới áp chế cô, anh ấy rõ ràng biết cô không thích Bạch Mộ Tình, nên mới nghĩ dùng cách này kích thích cô.

Xem ra, mấy ngày nay rùng mình xác thật làm anh ấy rất khó chịu, thế nhưng đã học được cách dùng suy nghĩ tới giải quyết vấn đề.

Thẩm Du buông đũa, hỏi chú Lý: “Trừ bỏ cái này, anh con còn nói thêm gì nữa ạ?”

Chú Lý nói: “Cậu ấy nói ăn ở nhà hàng chuyên món Tây tại cao ốc Đế Tinh.”

Thẩm Du: …

Hẹn hò thì lo hẹn hò đi, còn báo cáo hành tung vị trí rõ ràng như vậy, hiển nhiên chính là đang ám chỉ cô đi tìm.

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Thẩm Du ngắm chiếc đũa, bậm môi nghĩ, là muốn dùng cái bậc thang này, làm hòa với Thẩm Tiêu, thuận tiện phá hư cuộc hẹn của bọn họ, cho thấy lập trường của bản thân. Hay là tiếp tục mặc kệ anh ta?

Chú Lý kẹp miếng thịt cá cho cô, nói: “Đừng nghĩ nữa, ăn nhiều một chút đi con, gần đây tâm tình của con không tốt, ăn cá có thể làm tâm trạng vui vẻ.”

Thẩm Du cười, nói: “Con chỉ nghe qua ăn chuối có thể làm người vui vẻ, lần đầu nghe ăn cá đó?”

Chú Lý cười ha hả nói: “Vậy là con thật sự buồn? Tại sao?”

Thẩm Du: …

Gừng càng già càng cay, làm cô lọt vào bẫy khi nào không hay!

Thẩm Du nghĩ nghĩ, nói: “Một vài cách hành xử của anh con làm con phản cảm, làm con … Cảm thấy rất tức giận.”

“Nhưng cho dù như thế nào, anh ấy cũng là anh trai của con, con đã mặc kệ chẳng quan tâm đến cậu ấy mấy ngày rồi, con hãy tha thứ cho cậu ấy một lần đi.”

Chú Lý dỗ cô, lại nói tiếp: “Tối hôm trước, trước khi đi ngủ, chú đi xem cửa xung quanh trong nhà đã đóng hết chưa, thì phát hiện cậu ấy đứng loay hoay ở trước cửa phòng của con, chỉ thấy cửa phòng của con đóng chặt, cũng không con đã ngủ hay chưa!”

Thẩm Du thất thần, có chút giật mình: “Anh ấy đứng loay hoay trước cửa phòng con làm gì? Là muốn tìm con nói chuyện sao??”

Chú Lý nói: “Chú cảm thấy chắc là như vậy, chú đứng ở dưới cầu thang lầu nhìn lén một hồi, cuối cùng cậu ấy vẫn là đi trở về phòng mình, bóng dáng yểu xìu, nhìn rất đáng thương.”

Thẩm Du: …

Tên tâm thần lúc nào cũng kiêu ngạo kia không ngờ sẽ bởi vì rùng mình với cô mà đứng ngồi không yên, còn đứng loay hoay trước cửa phòng cô, vậy mà cô không hề biết!

Nhưng điều này không giống chuyện Thẩm Tiêu sẽ làm ra tới!

Trong đầu không tự chủ được mà hiện ra cảnh Thẩm Tiêu đứng loay hoay ở trước cửa, do dự muốn gõ cửa hay không, tâm trạng Thẩm Du bỗng nhiên trở nên mềm mại.

Vì thế bỏ chén đũa, nói: “Chú Lý cứ ăn tiếp đi, con có chút việc muốn đi ra ngoài một chút.”

Chú Lý cũng bỏ chén đũa xuống theo, quan tâm hỏi: “Cho dù con muốn đi đâu, thì cũng đến ăn cơm trước rồi hẵn đi.”

Thẩm Du lắc đầu, xoay người chuẩn bị lên lầu thay quần áo, chú Lý đi theo vài bước, hỏi: “Để chú chở con đi đến đó được không?!”

Thẩm Du nhìn sắc trời bên ngoài, cuối cùng gật đầu: “Vậy làm phiền chú Lý.”

Chờ Thẩm Du lên lầu, chú Lý mới cười xoay người đi vào gara, vừa đi vừa lẩm bẩm tự nói: “Kinh nghiệm về phương diện này của thiếu gia vẫn còn quá ít.”

Chó Ngáo muốn đi theo ông ra ngoài, nhưng nhìn thấy Tiểu Bạch chậm rì rì bước nhẹ nhàng trở về ổ mèo của nó, do dự một chút, sau đó vui vẻ chạy theo, nó thích ổ mèo hơn ổ chó của nó.

Xe chạy ra khỏi khu biệt thự, chú Lý cũng không hỏi cô muốn đi đâu, chỉ là một đường chạy thẳng tới trung tâm thành phố.

Thẩm Du nghiêng đầu liếc chú ấy, phát hiện chú Lý đang cười, vẻ mặt rất hiền lành, gương mặt tự  nhiên không phấn mà đỏ, chủ động mở miệng nói: “Con chỉ là cảm thấy Bạch Mộ Tình không thích hợp với anh ấy thôi!”

Chú Lý gật gật đầu, nói: “Từ lúc nghe con nhắc đến, chú cũng lục soát một ít tin tức về cô ta, đúng thật là lý lịch không được tốt, cô ta và Tư Đồ Dật từng có một đoạn tình, sau lại chi tay, thấy Tư Đồ Dật nổi tiếng, còn luôn lôi kéo anh ta xào tin tức, sau đó có rất nhiều rất nhiều chuyện tai tiếng khác nữa, thật sự là quá xằng bậy.”

Dừng một chút, chú Lý lại nói: “Thiếu gia nhà chúng ta còn chưa có chính thức hẹn hò yêu ai đâu, cũng không thể làm người phụ nữ kia làm hỏng danh tiếng.”

Thẩm Du liên tục gật đầu, cảm thấy chú Lý thật là thần trợ công, thật sự quá hay!!!

Bỡi vì đã qua giờ cao điểm buổi chiều, nên dòng xe cộ lưu thông rất thuận, không bao lâu chú Lý đã chở Thẩm Du đến cao ốc Đế Tinh trung tâm thành phố.

Thẩm Du xuống xe, vẫy vẫy tay với chú Lý: “Chú đi về trước đi, không cần chờ con, đợi lát nữa con tìm được anh con sẽ đi về chung với anh ấy.”

Chú Lý gật gật đầu, nói: “Không phải con quên mang theo di động sao? Vậy con tìm không thấy cậu ấy thì làm sao bây giờ?”

Thẩm Du nói: “Vậy con tự kêu xe trở về.”

Chú Lý nói: “Thôi đừng, nguy hiểm lắm, con cầm di động của chú đi.”

Thẩm Du lắc đầu cự tuyệt.

Thẩm Tiêu và Bạch Mộ Tình hẹn ăn ở tiệm cơm Tây nổi tiếng, nằm ở vị trí cao nhất tòa cao ốc, cũng rất dễ dàng tìm được.

Nhưng dọc theo đường đi, Thẩm Du suy nghĩ vài phương án, phải làm cách nào để bản thân lên sân khấu nhìn là biết không cố tình tìm đến?!!!

Chờ đến khi cô lên đến đỉnh tòa cao ốc, không thể không vui vẻ, bởi vì phát hiện tiệm cơm Tây chỉ chiếm một nửa diện tích tầng này, mà nửa kia lại là mấy cửa hàng nhãn hiệu thời trang nữ.

Vì thế không hề nghĩ ngợi, cô nhanh chóng bay thẳng đến một cửa hàng cách nhà hàng gần nhất.

Bởi vì ra cửa quá gấp, cho nên trên người cô chỉ mặc áo gió quần jean bình thường, ngay cả di động cũng quên. Cho nên, lúc bước vào cửa hàng thương hiệu nổi tiếng có hơi chột dạ, làm bộ làm tịch đi dạo một vòng, thường thường xuyên thấu cửa kính pha lê nhìn lén sang phía nhà hàng cách vách.

Ngay từ đầu, nhân viên cửa hàng rất nhiệt tình lại đây giới thiệu đủ điều, nhưng thấy bộ dáng của cô như đến bắt gian, sắc mặt hạ xuống, hỏi cô: “Tiểu thư, cô có muốn mặc thử bộ váy này hay không, đây là thiết kế mới nhất của tháng này …”

Thẩm Du quyết đoán đẩy ngược về: “Không cần, tôi nhìn một vòng rồi chọn sau.”

Nhân viên cửa hàng máng quần áo trên tay, vẻ mặt khinh thường.

Thẩm Du quay đầu lại liếc cô ta một cái, nói: “Từ từ, cô quay lại đây.”

Nhân viên cửa hàng vẻ mặt không kiên nhẫn, nói: “Xin hỏi có điều gì tôi thể giúp tiểu thư nữa sao?”

Thẩm Du chỉ vào một cái váy treo trên tường: “Lấy cái kia làm tôi thử xem, còn có giày cùng túi xách phối hợp, lấy trọn bộ đến cho tôi.”

Nhân viên cửa hàng nghĩ thầm: Người vừa rồi còn mang vẻ mặt nghèo kiết hủ lậu, tại sao lúc này nháy mắt lại trở nên khí phách tận trời như vậy?!

Nhưng khách hàng có yêu cầu, cô cũng không thể cự tuyệt, thực mau đã mang tới trọn bộ quần áo, giày cao gót cùng túi xách mà Thẩm Du yêu cầu.

Chờ Thẩm Du cầm váy đi vào thay, sau đó lại mang vào giày cao gót, lúc từ phòng thay quần áo đi ra, thậm chí nhân viên cửa hàng có loại ảo giác cô vừa trải qua cuộc phẫu thuật thẩm mỹ ngắn.

Vòng ngực no đủ, vòng eo mảnh khảnh, mông căng dĩnh, chiếc váy này mặc lên trên người cô, hoàn toàn triển lãm ra đường cong hoàn mỹ nhất.

Tuy rằng trên mặt còn dính thêm cặp kính cận mất thẩm mỹ, nhưng sau khi xõa tóc thì không thấy nữa, chỉ thấy chút tri thức pha lẫn gợi tình.

Thẩm Du chiếu chiếu gương, bản thân cô cũng cảm thấy vô cùng vừa lòng, quay đầu lại nhìn người nhân viên cửa hàng kia nói: “Chiếc váy này thật đẹp, cô lấy hóa đơn cho tôi đi.”

Nhân viên cửa hàng rất ngoài ý muốn, váy trên người Thẩm Du cộng thêm túi xách và giày cao gót dưới chân, tổng cộng không phải là con số nhỏ, không ngờ cô ấy hỏi cũng không hỏi giá cả, đã trực tiếp tính hóa đơn mua hàng.

Ngay sau đó, nhân viên cửa hàng mặt mày hớn hở mà nói: “Dạ, xin mời quý khách sang bên này tính tiền.”

Nhưng không nghĩ tới chính là, Thẩm Du không có đi với cô, mà còn giữ chặt tay cô, sau đó lôi kéo cô đến gần tấm kính pha lê, chỉ vào nhà hàng cách vách, nói: “Cô nhìn bên kia, tới cái bàn kia.”

Vẻ mặt nhân viên cửa hàng không thể hiểu được, nhưng vẫn nhìn theo hướng tay cô chỉ, phát hiện có một đôi tình nhân đang ngồi ăn, nhìn bóng dáng người đàn ông rất cao lớn, anh ta ngồi khá gần tường kính pha lê, cho nên liếc mắt một cái là có thể thấy, nhưng người bạn gái lại ngồi ở phía đối diện, hình như cố tình che giấu gương mặt, cho nên nhìn không tới.

“Thấy được, làm sao vậy?”

Thẩm Du cười cười, nói: “Cô tính ra hóa đơn, sau đó cầm hóa đơn đưa cho người đàn ông kia, để anh ta trả tiền.”

Nhân viên cửa hàng: …

Tuyệt chiêu mới sao? Người trước mắt này, rốt cuộc là chính thất tới bắt gian, hay là tiểu tam tới dằn mặt chính thất?!

Thấy vẻ mặt đầy hoài nghi của cô ta, Thẩm Du lại nói: “Cô có muốn bán mấy thứ này không, muốn bán thì làm theo lời tôi.”

“Thật sự anh ta sẽ đến?”

“Sẽ, mau đi đi, đợi lát nữa anh ấy ăn xong rồi, cô đừng mong bán được hàng.”

Nhân viên cửa hàng nửa tin nửa ngờ, chạy tới nói tình huống với cửa hàng trưởng, sau đó tính ra hóa đơn, đưa cho Thẩm Du ký tên, sau đó cô nhân viên nhanh chân chạy qua.

Bữa cơm này Thẩm Tiêu ăn không ngon miệng, lúc nào cũng ngẩn người.

Thời điểm nhận được tin nhắn hẹn ăn tối của Bạch Mộ Tình, anh chỉ là thuận miệng đồng ý, nhưng không ngờ nó lại nhàm chán như vậy, rất nhiều lần anh đều muốn trực tiếp chạy lấy người.

Sớm biết nó nhàm chán như vậy, còn không bằng ở nhà giật đuôi chó cắt móng mèo.

Nhưng khi nghĩ về đến nhà, lại nhìn thấy em gái dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn mình, trong lòng lại bực bội.

Bạch Mộ Tình nói nửa ngày, mới phát hiện một câu Thẩm Tiêu cũng chưa nghe vào, trong lòng cũng tức giận, nhưng lại không thể biểu hiện ra ngoài: “Sao thấy anh lúc nào cũng nhìn di động? Bộ anh có việc gì sao??”

Thẩm Tiêu đang nhìn định vị, nhưng tên kia vẫn luôn ở nhà không nhúc nhích, khiến anh buồn bực muốn chết.

“Cô ăn xong chưa, ăn xong thì đi.” Anh cọc cằn nói.

Bạch Mộ Tình nhíu mày: “Anh…”

Lúc này, một cô gái mặc đồng phục cửa hàng quần áo nữ đi đến, lễ phép nhìn bọn họ nói: “Quấy rầy một chút, tiên sinh, có một cô gái mua quần áo trong tiệm chúng tôi, nhưng quên mang theo tiền, cô ấy nói để anh trả tiền.”

Bạch Mộ Tình nhíu mày, hỏi cô ta: “Có phải cô nhầm lẫn gì rồi hay không?”

Thẩm Tiêu cũng khó chịu ra mặt.

Cô gái kia không có tự tin, nhưng vẫn đưa hóa đơn qua nói: “Mời tiên sinh nhìn xem.”

Thẩm Tiêu liếc mắt chữ ký trên tờ hóa đơn, ngay sau đó nhướng mi, trực tiếp đứng lên nói: “Dẫn đường.”

Cô gái kia vui vẻ ngay, vội vàng dẫn đường cho anh, thực mau, hai người đã vội vàng rời đi.

Bạch Mộ Tình bị bỏ lại, vẻ mặt không thể hiểu được.

Cô thật vất vả mới hẹn được Thẩm Tiêu, chính sự còn chưa có nói xong, đã bị một cái người phụ nữ ngay cả tên cũng không biết đoạt con mồi của cô đi mất?!!!

Cô thật sự muốn nhìn thử xem con hồ ly tinh đó là ai!!!

Hết chương 32

lust@veland
Chương trước Chương tiếp theo
Bình Luận (0 Bình Luận)