TÌM NHANH
XUYÊN THÀNH EM GÁI VAI ÁC
Tác giả: Tuyết Mặc
View: 6.325
Chương trước Chương tiếp theo
Chương 33: Phá tới cùng
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình

 

Thẩm Du ngồi ở trên sô pha của khi chờ trong cửa hàng, thoải mái mà uống trà sữa thơm nồng do nhân viên cửa hàng đưa tới.

Trên người cô còn mặc chiếc váy quý nhất trong tiệm, giày cao gót dưới chân và túi xách, cộng lên cũng hơn trăm ngàn, cho nên người ta không cho cô bước ra khỏi cửa tiệm nửa bước.

Nhưng cô cũng không hoảng hốt

Thôi được rồi, thật ra trong lòng vẫn là có chút thấp thỏm, bởi vì cô đoán không ra tâm tư của bệnh tâm thần, không biết đợi lát nữa anh ta có mò lại đây hay không, có phát bệnh đột xuất hay không?!

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Nhân viên cửa hàng kia đi ra ngoài một hồi thật sự dẫn người đến.

Thẩm Tiêu vừa bước vào cửa tiệm, ánh mắt mọi người đều tập trung vào trên người anh, cửa hàng trưởng giao tiếp với những người có tiền trong thời gian dài, ánh mắt độc đáo, vừa thấy Thẩm Tiêu, trái tim treo cao cao kia giờ đã hoàn toàn an ổn xuống, nhìn là biết người đàn ông này có tiền có địa vị.

Đối với ánh mắt người khác Thẩm Tiêu đã tập mãi thành thói quen, đôi mắt của anh quét một vòng trong tiệm, hình ảnh dừng ở khu nghỉ ngơi, sau đó nhấc chân đi qua.

Thẩm Du biết rõ anh đã tới, còn cố ý di chuyển tầm mắt đến kệ để giày trong tiệm, làm bộ nhìn đến thật nghiêm túc, chính là không để ý đến anh.

Thẩm Tiêu đặt mông ngồi vào gần cô, dựa người ra sau, dạn chân, đặt chân này lên bắp đùi chân kia, hai cánh tay giãn ra đáp ở trên thành ghế sô pha dài, vừa thấy còn tưởng đang ôm vai cô, ngồi tư thế cha của thiên hạ.

An tĩnh hai phút.

“Ha, thật là tình cờ.” Anh nói.

“Khụ” Thẩm Du nhịn không được sặc trà sữa, di dời tầm mắt đến trên mặt anh, chỉ thấy anh đang cong môi, ánh mắt sáng trưng, gương mặt theo một tia ý cười, là một người đàn ông rất đẹp trai.

Thẩm Tiêu được cô đáp lại, tâm tình nháy mắt tươi đẹp, không có đề tài thì tìm lời nói: “Không phải em đang ở nhà sao?!”

Thẩm Du uống thêm một ngụm trà sữa, nói: “Sao anh biết em ở nhà, thật ra em đã ra ngoài một hồi lâu.”

Thẩm Tiêu nhíu mày, “Nhưng mà” định vị trên di động của em rõ ràng vẫn luôn biểu hiện đang ở nhà, không nhúc nhích chút nào luôn, lời này vừa đến bên miệng, lại bị anh cướng ép nghẹn trở vào.

Thẩm Du trong lòng cười trộm, mặt ngoài làm bộ nghe không hiểu: “Em đi quá gấp, nên quên mang theo di động, không có cách nào trả tiền, may mắn nhớ rõ anh có hẹn ở gần đây, thật sự là quá tình cờ ha.”

Hai người đều đang giả bộ hồ đồ, nhưng ai cũng không nói rõ ra.

Mấy ngày nay rùng mình đã khiến cho Thẩm Tiêu từ kiêu ngạo tiến hóa ngược trở về hèn mọn, nên giờ thấy em gái có chút thả ra, bản thân lại cảm thấy lúng túng, khó được cơ hội em ấy nguyện ý nói chuyện với anh, nên anh cũng nghe theo lời em ấy nói.

“Mua cái gì?!”

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Thẩm Du đưa trà sữa đưa cho anh ta, sau đó đứng lên, đứng tại chỗ xoay một vòng: “Chiếc váy này đẹp không anh?!”

Ánh mắt Thẩm Tiêu di chuyển từ trên xuống dưới đánh giá một lần, đột nhiên phát hiện, dáng người em gái nhà mình lại tuyệt đẹp đến như vậy, chỗ nên gầy thì gầy, chỗ nên có chút thịt thì có thịt, eo nhỏ mông vểnh, ngực cũng …

Thẩm Tiêu vội vàng ngừng suy nghĩ, chuyển tầm mắt, giống như muốn che dấu sự thất lễ của bản thân, cầm ly trà sữa uống một hớp lớn, nháy mắt bị vị ngọt nị đến nhíu mày.

Uống xong mới nhớ tới ly trà sữa này là của em gái anh.

Quả nhiên Thẩm Du tỏ vẻ kháng nghị: “Sao anh uống trà sữa của em?!”

Thẩm Tiêu da mặt dày nói: “Không được sao!”

Nói xong lại uống thêm một mồm to.

Thẩm Du thấy anh thật sự không để ý, cũng không nói cái gì nữa, chỉ là thúc giục: “Mau đi trả tiền đi.”

Thẩm Tiêu lấy biên lai lại đây nhìn nhìn, phát hiện chỉ là có một váy một túi một đôi giày, nhíu mày: “Nếu tới thì mua nhiều chút.”

Bọn họ vừa mới làm hòa, anh tuyệt đối vui vẻ tiêu tiền mua vui cho em gái mình.

Vì thế nhìn dàn nhân viên cửa hàng đang đứng bên cạnh: “Có cái gì thích hợp với em ấy đều lấy ra hết ...”

Thẩm Du vội vàng lắc đầu ngăn cản: “Không mua nữa đâu, em muốn về nhà.”

Chỉ cần mang Thẩm Tiêu về, mục đích cũng coi như là thành công.

Bạch Mộ Tình một lần lại một lần bị Thẩm Tiêu cho leo cây, chắc là sẽ chán ghét anh ấy chết luôn.

Nhưng Thẩm Tiêu cũng không có lập tức đáp ứng, mà là hỏi cô: “Em ăn gì chưa?!”

Thẩm Du thành thật mà lắc đầu, bữa tối ở nhà cô ăn không vô, mới cầm đũa thôi.

Thẩm Tiêu cũng không nói cái gì nữa, đứng lên đi thanh toán tiền, sau đó mới nhìn cô nói: “Đi sang nhà hàng cách vách ăn chút gì lại trở về sau.”

Cho nên, lăn lộn nửa ngày, cuối cùng vẫn phải đối mặt với Bạch Mộ Tình.

Thẩm Du không khỏi thở dài.

Bạch Mộ Tình cũng đang thở dài, nghĩ lại, bản thân cô là một minh tinh nổi tiếng, trước nay cũng không thiếu người theo đuổi, có người đàn ông nào giống Thẩm Tiêu như vậy, dám tùy tiện quăng cô sang một bên.

Nếu không phải thấy anh ta có thực lực tranh cao thấp với nhà Tư Đồ, cô đã mặc kệ anh ta từ lâu, đâu cần phải …

Cũng không biết là con hồ ly tinh nào có thể nhẹ nhàng kêu Thẩm Tiêu đi như vậy.

Nghĩ đến đây, trong lòng Bạch Mộ Tình dâng lên một tia tò mò, đang chuẩn bị gọi tính tiền, sau đó đi sang cửa hàng cách vách nhìn xem, kết quả không đợi cô đứng dậy, Thẩm Tiêu đã mang theo một cô gái đi vào.

Ngay lập tức, trong lòng Bạch Mộ Tình nổi lên một đống lửa, anh ta đi tìm con đàn bà khác còn chưa tính, giờ còn dám ngang nhiên mang con đó đến trước mặt cô, rốt cuộc muốn làm, bộ muốn nhìn hai người phụ nữ đấu đá biểu diễn tranh giành tình cảm ngay hiện trường sao!!!

Ánh mắt Bạch Mộ Tình gắt gao nhìn chằm chằm vào cô gái đi bên cạnh Thẩm Tiêu, dáng người của đối phương rất đẹp, một thân hàng hiệu, thoạt nhìn chính là người đươc yêu thương cưng chiều, chỉ là, sao nhìn người này có hơi … Quen mắt.

Bạch Mộ Tình khó có thể tin mà nhìn chằm chằm cô gái kia, thẳng đến hai người bọn họ đi đến trước mặt cô, cô mới nhỏ giọng xác nhận: “Em là Thẩm Du!!!”

Thẩm Du gật gật đầu, có lệ mà nói: “Chào chị!”

Thẩm Tiêu dẫn đầu ngồi trở lại vị trí vừa rồi, lại chỉ vị trí bên cạnh mình, ý muốn Thẩm Du ngồi xuống, lại đưa thực đơn cho cô, nói: “Muốn ăn gì thì tự chọn.”

Thẩm Du nghe lời nhìn nhìn thực đơn.

Bạch Mộ Tình thấy vậy cũng không tức giận, ở trong mắt cô, Thẩm Du cũng coi như là một quân cờ tốt, chỉ cần biết cách lợi dụng, cũng không lo khống chế không được Thẩm Tiêu. Bởi vì Thẩm Tiêu thoạt nhìn còn rất coi trọng cô em gái này.

Nhưng dù sao đi chăng nữa cô vẫn là cảm thấy kinh ngạc: “Lúc này mới không gặp bao lâu đâu, em thay đổi thật sự là quá lớn nha, trở nên xinh đẹp như vậy, chị đều nhận không ra!”

Những câu chữ khích lệ này rõ ràng nhiễm chút thành phần lấy lòng, nhưng hiển nhiên Thẩm Du không cảm kích, không chỉ có không cảm kích, mà cô còn làm như không nghe được.

Bạch Mộ Tình thực mau phát hiện, trước mắt Thẩm Du, đã khác xa với Thẩm Du lần trước cô từng gặp, thái độ thay đổi rõ ràng. Tuy rằng không nhiệt tình cho lắm, nhưng ít nhất vẫn còn duy trì cơ bản lễ phép, nhưng lần này, Thẩm Du dứt khoát xem cô như người trong suốt.

Bạch Mộ Tình tâm tư vừa động, lập tức nhớ tới Thẩm Du và Bạch Mộ Vũ có xích mích. Bạch Mộ Vũ nói con bé đã từng ức hiếp bạo lực học đường Thẩm Du rất nhiều lần, cuối cùng một lần kia còn bị Thẩm Tiêu bắt tại trận.

Nghĩ đến đây, cô không thể không oán trách em gái của mình, thật là thứ được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều, chỉ biết kéo chân sau của cô.

Vừa rồi Thẩm Tiêu căn bản không ăn được gì, nhân dịp Thẩm Du chọn món, anh cũng chọn thêm vài món bỏ bụng.

Nghĩ nghĩ, anh nói với Bạch Mộ Tình:“Tôi kêu tài xế tới đón cô.”

Bạch Mộ Tình bó tay, đây là đang đuổi cô đi sao?!

“Em còn có chút việc muốn nói với anh, không gấp.”

Thẩm Du gọi nhân viên nhà hàng tới, nhỏ giọng gọi món, cũng thuận tiện giúp Thẩm Tiêu.

Bạch Mộ Tình vẫn luôn nhẫn nại tính tình chờ cô gọi xong món, mới nói: “Tiểu Du, chị biết em không thích Mộ Vũ, nhưng người trẻ tuổi mà, chính là dễ dàng xúc động, cãi nhau ầm ĩ rất bình thường, lần sau có cơ hội, chị kêu con bé xin lỗi em, em thấy sao?!”

Thẩm Du nhấp miệng, không để ý tới cô ta, cúi đầu thưởng thức di động của Thẩm Tiêu, sau đó nghe Thẩm Tiêu nói: “Vậy lần sau tôi mang em gái cô ra đánh một trậnn, có phải cũng chỉ cần nói lời xin lỗi là xong việc hay không?!”

Bạch Mộ Tình!!!

Thẩm Tiêu lại nói tiếp: “Lần sau con nhỏ đó còn dám ức hiếp em gái tôi, thì không phải nát di động đơn giản như vậy!”

“Con người của anh không thể nói chuyện đàng hoàng sao?!” Bạch Mộ Tình nói.

Thẩm Tiêu cười nhạo: “Tôi đang nói chuyện với cô đó thôi.”

Thẩm Du nắm chặt di động, trong lòng cười trộm, giọng điệu này của Thẩm Tiêu quá đáng đánh, đổi thành cô là đối phương, đã sớm quay đầu đi rồi, nơi nào còn ngồi được.

Nhưng Bạch Mộ Tình thì có thể, không chỉ có ngồi yên, còn mặt không đổi sắc.

Từ điểm đó kết luận, cô ta tuyệt đối là người co được dãn được, là một nhân vật tàn nhẫn.

Nhà hàng lên món rất nhanh, ngồi không bao lâu, bàn ăn một lần nữa đầy ấp.

Thẩm Du cũng đói bụng, cầm lấy dao nĩa bắt đầu ăn.

Thẩm Tiêu thấy cô ăn đến gương mặt phình phình, lại nhịn không được tay ngứa ngáy, muốn đút cô ăn, nhưng bận tâm đến việc hai người mới vừa làm hòa, không thể ở bên ngoài quá làm càn, cũng chỉ có thể từ bỏ.

Bạch Mộ Tình thấy hai người bọn họ đều tập trung ăn, trực tiếp xem nhẹ cô, vì thế tìm đề tài nói chuyện với Thẩm Tiêu.

“Nghe nói gần đây tập đoàn của anh, tập đoàn Tư Đồ, và tập đoàn Lê thị đang tranh giành một đơn hàng nước ngoài …”

Thẩm Tiêu giương mắt nhìn cô, nói: “Ừ! Thì sao?!”

Bạch Mộ Tình nói tiếp: “Nghe nói cạnh tranh vô cùng kịch liệt, thật ra anh có nghĩ tới hợp tác với một tập đoàn khác đối phó kẻ địch còn lại hay không?!”

Thẩm Tiêu nhướng mày: “Cô còn rất hiểu biết chuyện này.”

Bạch Mộ Tình cười cười: “Thật ra em cũng là nghe anh em nói thôi, anh ấy là giám đốc đầu tư của tập đoàn Lê thị, nếu anh có ý nghĩ này, em có thể giúp anh nói một tiếng với phía Lê thị.”

Thẩm Du nghe cô ta nói xong, mày nhíu lại, nghĩ thầm: Tập đoàn Lê thị này từ đâu lòi ra tới, cô nhớ rõ trong nguyên tác đâu có, có lẽ là có xuất hiện, nhưng chắc là không quan trọng.

Nhưng nghe Bạch Mộ Tình nói ra đạo lý rõ ràng, trong lòng cô cảm thấy khó chịu, vì thế ngẩng đầu nhìn Thẩm Tiêu nói: “Anh, bò bít tết hương vị thế nào, cho em nếm một chút.”

Thẩm Tiêu nháy mắt kích động, đây là đang chủ động yêu cầu anh đút ăn sao?!!!

Vì thế anh nhanh nhẹn mà cắt một miếng vừa đủ miệng nhỏ của cô, dưới biểu tình trợn mắt há hốc mồm của Bạch Mộ Tình, vô cùng thuần thục mà đút vào trong miệng Thẩm Du.

Hết chương 33

lust@veland
Chương trước Chương tiếp theo
Bình Luận (0 Bình Luận)