TÌM NHANH
XUYÊN THÀNH EM GÁI VAI ÁC
Tác giả: Tuyết Mặc
View: 6.057
Chương trước Chương tiếp theo
Chương 42: Hai ông ôn thần lại đấu miệng tiếp
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình

 

Đúng thật là ngay từ đầu Tư Đồ Dật và Thẩm Tiêu đều không thích lẫn nhau, Tư Đồ Dật ngại Thẩm Tiêu làm người không đàng hoàng, làm việc tàn nhẫn độc ác, Thẩm Tiêu lại ghét bỏ Tư Đồ Dật là ngụy quân tử, mặt người dạ thú.

Thế lực bối cảnh và năng lực của hai người ngang nhau, ngặc nổi một là vai ác một là nam chủ, từ lúc bắt đầu đã chú định kết cục.

Thẩm Du muốn ngăn cản tất cả, có ý muốn nghịch thiên sửa mệnh, biết rõ khó, nhưng vẫn muốn cố gắng hết sức thử một lần.

Không chờ Tư Đồ Dật mở miệng, Thẩm Tiêu đã đánh đòn phủ đầu, lạnh lùng nói: “Tiểu Du, đừng đi gần con người dối trá nào đó quá, miễn cho bị ghê tởm, không tốt cho sức khỏe.”

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Thẩm Du:…

Viên Duyệt:…

Tư Đồ Dật hừ nhẹ, nói: “Đi gần người nào đó có tâm tư độc ác quá, không ngừng ghê tởm đơn giản như vậy đâu, ngày nào đó chết như thế nào cũng không biết.”

Thẩm Du:…

Viên Duyệt:…

Thẩm Tiêu tay ôm eo Thẩm Du, kéo sát vào lòng mình, muốn cô cách Viên Duyệt xa một chút, mới nói thêm: “Người khác đều nói ông chủ Tư Đồ phong độ nhẹ nhàng, hành xử nhẹ nhàng quân tử, xem ra, miệng bắn pháo cũng được xem là rất ưu tú!”

Tư Đồ Dật nói: “Nói hay lắm, có ưu tú như thế nào thì cũng không sánh bằng sinh một phần ngàn của Thẩm tiên sinh đây, rốt cuộc ngài rất am hiểu lật lọng.”

Thẩm Tiêu nhẹ nhàng cười: “Đa tạ khích lệ.”

Thẩm Du:…

Viên Duyệt:…

Hôm nay bọn họ mới biết được, lật lọng là cụm từ khích lệ người khác!

Tư Đồ Dật nói: “Ban đầu nghe người ta nói da mặt Thẩm tiên sinh không tệ, hôm nay vừa thấy, quả nhiên dày đến mức bội phục, bội phục.”

Thẩm Tiêu nhướng mày, nói: “Còn đỡ, da mặt dày, cũng tốt hơn so loại người không biết xấu hổ, con gái người ta không ưa, còn cưỡng ép muốn dùng quy tắc ngầm, chặc chặc.”

Nói xong, anh liếc sang Viên Duyệt, nhìn cô cười xấu xa, nói: “Tôi nói không sai, đúng không Viên tiểu thư.”

Ngay từ đầu, Viên Duyệt nghe hai người cãi nhau, nghe đến ngu người, bổng nhiên bị điểm danh, nâng mắt nhìn, thì thấy Thẩm Tiêu dùng vẻ mặt tà khí cười với mình, cô nháy mắt đỏ mặt, vội vàng cúi đầu không dám nhìn anh.

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Nhìn thấy phản ứng thẹn thùng của cô, Tư Đồ Dật đang bình tĩnh thì thiếu chút nữa nổ bùm bùm, trừng mắt hét vào mặt Thẩm Tiêu: “Họ Thẩm, đây là phụ nữ của tôi, thiếu phóng điện bậy bạ!”

Thẩm Tiêu cười sang sảng: “Điện có thể giật trúng người nào, là bản lĩnh của tôi, ngài quản không nổi người của chính mình, cũng đừng trách tôi.”

Thẩm Du:…

Viên Duyệt:…

Hai người bọn họ chưa bao giờ biết, hai người đàn ông cũng có thể chơi đấu miệng như vậy, bởi vì trường hợp không thích hợp đánh nhau, nên bọn họ đổi thành cãi nhau, lại còn đấu đến quên mình, trực tiếp xem nhẹ hai người con gái bọn họ.

Thẩm Du chau mày, quay đầu lại nhìn Thẩm Tiêu nói: “Hai người cứ đứng đây cãi nhau tiếp đi, em và Viên Duyệt qua bên kia tìm đồ ăn.”

Viên Duyệt liên tục gật đầu: “Đói bụng rồi.”

Lúc này Tư Đồ Dật mới rời khỏi đấu trường chọi gà, nhìn Viên Duyệt nói: “Vậy anh và em đi ăn cái gì lót dạ ha.”

Viên Duyệt bĩu môi, nói: “Anh lo chuyện của anh đi, em đi chung với Tiểu Du là được rồi, tụi em đã lâu không gặp, muốn nói chuyện riêng.”

Sắc mặt Tư Đồ Dật hơi nặng nề, không tốt hay không tốt.

Cuối cùng là Thẩm Du đánh nhịp, nói:” Hay là cả bốn người chúng ta cùng nhau đi ăn đi, ăn xong hai người đàn ông mấy người đi xã giao, hai cô gái tụi em tìm một chỗ ngồi nghỉ mệt, chờ hai người tới đón, nơi nào cũng không đi, cũng không chạy loạn, có được không?!”

Vì thế, cảnh tượng thần kỳ, tổ đội bốn người cùng nhau ăn cơm, tuy rằng hai người đàn ông cực độ không tình nguyện, cực độ bài xích, thường xuyên còn dỗi lẫn nhau vài câu, nhưng đều bị hai cô gái trực tiếp bỏ qua.

Tiệc được tổ chức theo mô hình buffet, cho nên sau khi Thẩm Du và Viên Duyệt tìm được bàn trống, để mặc hai ông thần này ngồi tại chỗ, hai người bọn họ đi lấy đồ ăn.

Kết quả, hai người con gái vừa bỏ đi, Thẩm Tiêu và Tư Đồ Dật nháy mắt lại tiến vào trạng thái giương cung bạt kiếm.

“Tôi nghe nói, cô bạn gái nũng nịu hiện tại của ông chủ Tư Đồ, là cưỡng ép bằng quy tắc ngầm mới có thì phải? Thật đúng là làm người mở rộng tầm mắt, không phải mang danh là quân tử sao, ủa, quân tử ngày nay còn có đam mê cưỡng ép gái nhà lành nữa hả?”

Tư Đồ Dật cũng không giải thích, ngược lại đi theo ý của anh: “Như vậy mới kích thích, tổng giám đốc Thẩm cũng có thể nếm thử xem.”

Thẩm Tiêu theo bản năng nhìn Thẩm Du đang đứng nơi xa, mới cười lạnh nói: “Thứ cưỡng ép mà có, sau này chỉ cần sơ sẩy một giây là chạy, không chạy, cũng sẽ một giây cho ngài đội nón xanh.”

Tư Đồ Dật thưởng thức trước mắt cái ly, nói: “Tổng giám đốc Thẩm nói có đạo lý rõ ràng, như thế nào, ngài rất có kinh nghiệm? Kinh nghiệm bị đội nón xanh?”

Thẩm Tiêu cũng không tức giận, tìm được tư thế thoải mái, nâng chân lên bàn, bắt chéo, giọng đáng ăn đấm: “Nói ra thật xấu hổ, ở phương diện chơi đàn bà này, tại hạ là thật sự không bằng ngài Tư Đồ đây, so với đàn bà, tôi càng thích chơi tiền, chơi đối thủ.”

Tư Đồ Dật cố ý xuyên tạc ý của anh: “Xem ra khẩu vị của tổng giám đốc Thẩm rất nặng, còn thích chơi đối thủ.”

Thẩm Tiêu nhỏ giọng cười: “Chê cười, lại nói tiếp, hiện tại ngài cũng coi như là đối thủ của tôi.”

Tư Đồ Dật:…

Bàn về cãi nhau, hình như biến thái cãi không lại bệnh tâm thần…

Thẩm Du lôi kéo Viên Duyệt đi đến khu thức ăn, lén quay đầu lại nhìn hai ông thần kia, phát hiện bọn họ thật sự ngoan ngoãn ngồi ở nguyên vị trí, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Viên Duyệt vỗ vỗ ngực, nói: “Trời ơi, em sắp bị tên tâm thần kia hù chết rồi.”

Thẩm Du lấy cái dĩa, bắt đầu chọn đồ ăn, nghe được cô nói như vậy, nhíu mày, nói: “Anh ấy có tên.”

Viên Duyệt ngẩn người hai giây, ngay sau đó cười: “Ý da, bắt đầu bênh vực người mình rồi nha, thật sự xem anh ta như anh trai sao?!”

Thẩm Du giương mắt nhìn cô: “Vậy em thì sao? Còn không xem Tư Đồ Dật là người một nhà sao??”

Viên Duyệt buồn rầu nhíu mày: “Hai khía cạnh khác nhau nha, Tư Đồ Dật là nam chủ, cốt chuyện có phát triển như thế nào thì khẳng định anh ta sẽ không xảy ra bất kỳ vấn đề gì, nhưng Thẩm Tiêu không giống như vậy, anh ta sẽ…”

Thẩm Du kẹp một miếng bánh kem vào dĩa, cắt ngang lời nói của cô: “Anh ấy cũng sẽ không sao, ở thế giới này, anh ấy chính là người thân duy nhất của chị, chị sẽ không để anh ấy xảy ra bất kỳ vấn đề gì.”

Viên Duyệt:…

Thẩm Du còn nói thêm: “Chị muốn em giúp chị làm một chuyện, có thể chứ?”

Viên Duyệt cũng không hỏi là chuyện gì, vội vàng gật đầu: “Chỉ cần em có thể làm, chị cứ việc căn dặn là được.”

Thẩm Du lại lấy một cái dĩa khác, kẹp thịt nướng, sau đó mới nói: “Em có nhớ trong sách có đoạn Bạch Mộ Tình đến công ty tìm Tư Đồ Dật vào đêm giao thừa không?! Cô ta căn bản chưa từng từ bỏ ý định, muốn cá cược xem hai người có thể hợp lại hay không?! Nhưng thái độ của Tư Đồ Dật kiên quyết, hoàn toàn làm cô ta thất vọng, dưới sự tức giận, cô ta nói Thẩm Tiêu sẽ không bỏ qua anh ta. Cô ta muốn cho Tư Đồ Dật biết, cho dù anh ta không cần cô ta, thì cũng có đàn ông khác chịu trả giá tất cả vì cô ta…”

Viên Duyệt gật đầu: “Em nhớ rõ đoạn này, cô ta cũng chỉ là tức giận nên mới nói lời tàn nhẫn thôi, khúc này là, chết… Anh của chị đã rơi vào điên cuồng đến mức đánh mất lý trí vì cô ta chưa?!”

Thẩm Du nói: “Chưa, bởi vậy chị mới muốn hỏi em đó, em có cách nào ghi âm lại những gì cô ta nói ngay lúc đó hay không?!”

Viên Duyệt chớp chớp mắt, ngay sau đó vẻ mặt hưng phấn: “Ya hú, có có! Đến lúc đó anh của chị nghe xong sẽ biết gương mặt thật của ả ta, khẳng định sẽ không tiếp xúc với ả ta nữa!”

Thẩm Du cười cười: “Nhưng việc này phải có sự giúp đỡ từ em mới được.”

Viên Duyệt nghĩ nghĩ, nói: “Không thành vấn đề, nhưng phải có kế hoạch đàng hoàng, tên Tư Đồ Dật kia, rất biến thái đó chị ơi!”

Thẩm Du nhìn cô từ trên xuống dưới: “Sao chị lại cảm thấy, hiện em sống khá tốt, rất là dễ chịu.”

Viên Duyệt thở dài: “Trừ bỏ tên biến thái Tư Đồ Dật, cuộc sống nơi này đúng thật là rất tốt, tuy rằng đóng phim rất mệt, nhưng bù lại kiếm được rất nhiều tiền, trước kia em mơ cũng không dám mơ.”

Thẩm Du vỗ vỗ bả vai cô, nói: “Dù sao sau này cũng trở về không được, phải quý trọng cuộc sống hiện tại, Tư Đồ Dật thoạt nhìn rất để ý em, em hãy nghĩ cách làm anh ta đừng biến thái quá là được.”

Viên Duyệt tò mò nói: “Vậy tật xấu của tên tâm thần… Có thể sửa sao?”

Thẩm Du:…

Hai người bọn cô thật đúng là tám lạng nửa cân, chị em số khổ mà!

Hai người cũng không dám chậm trễ, sợ để hai ông thần kia ở chung lâu sẽ nhịn không được đánh lên tới, cho nên lấy xong đồ ăn, lập tức xoay người trở về ngay.

Còn may, hai ông thần này phân chia Sở - Hán mà ngồi, không cãi nhau, nhiều nhất dùng ánh mắt hình viên đạn bắn phá đối phương một chút mà thôi.

Chờ hai người bọn họ bưng đồ ăn trở về, chuẩn bị ăn thì lại có một người đàn ông tây trang giày da đi tới, cười chào hỏi với Thẩm Tiêu và Tư Đồ Dật: “Sao hai ông chủ lớn lại rảnh ở chỗ này ăn cái gì vậy, mọi người đều muốn tìm hai ngươi nói chuyện phiếm kìa.”

Người đàn ông kia thoạt nhìn còn lớn tuổi hơn Thẩm Tiêu và Tư Đồ Dật, chắc là có hơn ba mươi tuổi, nhưng kiểu tóc và màu sắc tây trang đều rất trẻ trung, thoạt nhìn muốn chạy theo phong cách trai trẻ hiện nay.

Thẩm Tiêu chỉ là mắt lạnh nhìn anh ta, bộ dáng cao ngạo lạnh lùng, còn Tư Đồ Dật thì đứng lên, nắm tay chào hỏi đối phương: “Tổng giám đốc Lê, hôm nay vẫn đẹp trai như ngày nào.”

Người được gọi là tổng giám đốc Lê cười cười, lắc đầu: “Ông chủ Tư Đồ nói lời này chính là giễu cợt tôi rồi! Nhan sắc của tôi ở trước mặt ngài cũng chỉ có một giây là biến thành bọt biển.”

Tư Đồ Dật trả lời: “Tổng giám đốc Lê quá khiêm tốn.”

Tổng giám đốc Lê quay đầu lại nhìn Thẩm Tiêu vẫn ngồi yên như tượng, tươi cười lại gia tăng một chút, nói: “Đợi lát nữa tổng giám đốc Thẩm có thời gian không? Chúng ta tìm một chỗ nói chuyện?”

Thẩm Tiêu ừ một tiếng, nói: “Đợi lát nữa lại nói sau.”

Mọi người:…

Tổng giám đốc Lê chào hỏi xong xoay người đi rồi, chờ anh ta đi xa, Viên Duyệt mới hỏi Tư Đồ Dật: “Đó là người nối nghiệp kế tiếp của tập đoàn Lê thị? Gọi là gì ấy nhỉ?”

Tư Đồ Dật trả lời: “Lê Viễn Huy, năm nay 38 tuổi, xem như người nối nghiệp trẻ tuổi đầy hứa hẹn nhất của dòng họ Lê.”

Thẩm Tiêu ngồi ở một bên nghe, nhịn không được cười lạnh: “Bị ông già họ Lê đó tự tay nuôi lớn, có thể gọi là tuổi trẻ đầy hứa hẹn? Chỉ là lại một con rối bị thao túng thôi.”

Tư Đồ Dật khinh thường: “Là con rối mà ngài còn tìm người ta hợp tác, cẩn thận chỗ tốt không vớt được, vừa mất phu nhân lại thiệt quân.”

Thẩm Tiêu hừ lạnh: “Ông chủ Tư Đồ gì ơi,  xin khuyên ngài một câu, ít dùng nửa người dưới, nhiều dùng đầu óc, bằng không dễ dàng bị đồng nghiệp chê cười!”

Tư Đồ Dật:…

Mắt thấy hai người lại muốn gây lên, Thẩm Du vội vàng đẩy hai dĩa thức ăn đầy đặn lên trước mặt Thẩm Tiêu, nói: “Đợi lát nữa hẳn là sẽ uống rượu, anh ăn trước chút gì lót dạ đi.”

Lúc này Thẩm Tiêu mới thu hồi gai nhọn về, lại ý nghĩa sâu xa mà liếc nhìn cô, mới cầm lấy nĩa ghim thịt ăn, bò vào miệng nhai nhai lại ghim một miếng, vô cùng tự nhiên má đút cho Thẩm Du.

Thẩm Du vội vàng né tránh, hung hăng liếc mắt trừng anh, loại trường hợp lớn này cũng không biết thu lại tính tình, sao người này đáng đánh đòn đến như vậy!

Tư Đồ Dật nhìn mà ngứa mắt, lạnh lùng trào phúng: “Í chà, thì ra tổng giám đốc Thẩm cũng biết đau người.”

Thẩm Tiêu nghiêng mắt liếc anh ta, lạnh lạnh nói: “Nhóc con nhà tôi, đương nhiên phải đau rồi, nhà ngươi hâm mộ không tới.”

Tư Đồ Dật nhướng mày, nhìn Viên Duyệt, nói tiếp: “Tuy rằng nhà tôi không có nhóc con, nhưng tôi có vợ yêu, ngài nhiều nhất chỉ có thể đút đút thức ăn, tôi còn có thể như vầy...”

Nói xong anh ôm Viên Duyệt, cúi đầu dùng sức hôn lên môi cô, một nụ hôn tiểu chuẩn kiểu Pháp.

Viên Duyệt:!!!

Thẩm Du:…

Thẩm Tiêu:…

Tư Đồ Dật không có hôn lên đi, còn chặc chặc mút ra tiếng…

Sau đó chưa đã thèm mà bị Viên Duyệt đẩy ra.

“Làm gì vậy?!” Viên Duyệt tức muốn hộc máu mà trừng anh.

Tư Đồ Dật chỉ là tà khí mà nhìn cô cười.

Thẩm Tiêu nhìn động tác hào phóng của Tư Đồ Dật, lại quay đầu nhìn nhóc con nhà mình, thấy con nhóc đang đỏ mặt trộm nhìn bọn Viên Duyệt.

Anh nhịn không được nhíu mày, trong lòng rất là rối rắm mà nghĩ.

Chẳng lẽ nhóc con cũng thích như vậy?!!!

Hết chương 42

lust@veland
Chương trước Chương tiếp theo
Bình Luận (0 Bình Luận)