TÌM NHANH
XUYÊN THÀNH EM GÁI VAI ÁC
Tác giả: Tuyết Mặc
View: 4.808
Chương trước Chương tiếp theo
Chương 62: Cảm nhận được tình cảm thật lòng
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình

 

lúc Thẩm Tiêu uy hiếp Lâm Tông, nhìn biểu tình cao quý khinh thường kẻ ti tiện, như tất cả mọi chuyện đều nằm ở trong lòng bàn tay của anh. Nhưng vừa lên xe, sắc mặt của anh lập tức nặng nề.

Tuy rằng Lâm Tông chỉ là một con mọt, cũng không có kỹ xảo gì, đơn giản chỉ là muốn dựa vào chiêu tình thân, sau đó lừa chút tiền, muốn xử lý tên đó, hoàn toàn có thể giao việc này cho Đỗ Huy hoặc đám vệ sĩ.

Nhưng sau khi Thẩm Tiêu lên cơn điên, anh muốn tự tay ra mặt xử lý Lâm Tông.

Thư ký Đỗ có khả năng sẽ cho rằng anh làm như vậy là vì sốt ruột em gái. Nhưng trong lòng anh rõ ràng nhất, có trong nháy mắt, thật ra… Trong lòng anh vô cùng hoảng loạn, một chút tự tin đều không có, cũng chỉ là ở nơi đó *hư trương thanh thế.

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

[*Hư trương thanh thế: Phô bày lực lượng lớn mạnh, một cách rầm rộ, nhưng thật ra bên trong lại không có gì đáng kể.]

Anh không sợ kế hoạch của Lâm Tông, điều anh lo lắng chính là, sau khi Thẩm Du biết chuyện này, sẽ có phản ứng gì?

Con bé có muốn nhận đám người thân máu mủ ruột rà đó hay không?

Con bé có bị người khác mê hoặc, sau đó một lòng muốn rời khỏi anh hay không?

Tuy rằng anh sẽ tuyệt đối không cho phép loại tình huống này xuất hiện, nhưng lỡ như nó xảy ra thì sao?!

Nghĩ như vậy, trong lòng anh rất táo bạo, muốn giết người.

Những người đó nếu biến mất hơn hai mươi năm, vậy tại sao không tiếp tục biến mất, tại sao lại xuất hiện, tới quấy nhiễu cuộc sống người khác?!

Trong lúc người tràn đầy sát khí, anh đang nghĩ có nên cho người xử lý triệt tiêu cái gia đình kia trước khi người khác biết được chuyện này hay không?

Thì Thẩm Du gọi điện thoại tới, kịp thời ngăn cản mặt trái cảm xúc của anh đang dần khuếch trương.

“Anh, tối nay anh có trở về nhà ăn cơm không vậy?” Đầu bên kia, giọng bé con nhà anh chậm rãi truyền vào màng tai, mang theo một chút ý cười, giống như lông chim, nhẹ nhàng gãi gãi ở trong lòng anh, nháy mắt xua tan toàn thân tràn ngập sát khí.

Anh rất muốn lập tức nhìn thấy cô, sau đó gắt gao ôm trọn cô vào trong lòng ngực.

“Chờ anh.” Thẩm Tiêu nhẹ giọng nói.

Nhà họ Thẩm.

Thẩm Du kết thúc cuộc gọi, mặt đỏ au, vừa mới nãy, cô bị hai chữ “Chờ anh” của Thẩm Tiêu làm động tâm…

Chú Lý múc một chén canh xương hầm cho cô, thấy cô nhẹ nhàng vỗ gương mặt, thấy cô rất là kỳ lạ, quan tâm hỏi: “Sao mặt của con lại đỏ như vậy?”

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Thẩm Du chớp chớp mắt, trả lời: “Chắc là máy sưởi mở quá lớn.”

Chú Lý nhíu mày: “Thật hả, vậy để chú hạ thấp xuống chút.”

Thẩm Du vội vàng vẫy tay: “Không cần không cần, ấm áp cũng khá tốt. Anh, anh ấy nói sắp về tới rồi.”

“Vậy con uống trước chén canh đi, bổ sung dinh dưỡng, miệng vết thương mới có thể mau lành.” Ông cười ha hả dặn dò.

Thẩm Du thật sự không nghĩ ra, canh xương hầm có dính dáng gì đến miệng vết thương, nhưng vẫn nghe lời ngoan ngoãn uống.

Trước khi làm cơm chiều, chú Lý đã cho chó ngáo và Tiểu Bạch ăn, hai con nhóc này bụng no cho nên rất có tinh thần, nằm dưới bàn ăn vui đùa ầm ĩ, Tiểu Bạch hằng ngày ngạo kiều mà ghét bỏ chó ngáo, nhưng con ngáo lại nhìn không hiểu con mốn này nó cự tuyệt giao lưu, vẫn dùng đủ mọi cách chọc người ta.

Tiểu Bạch nhẹ nhàng nhúng người một cái, nhảy đến trên cái ghế bên cạnh Thẩm Du. Chó ngáo thấy thế, cũng muốn nhảy theo, nhưng đã nuôi được mấy tháng, cơ thể của nó đã bằng một chàng thanh niên, không những nhảy không lên, còn thuận tiện té ngã vào người Thẩm Du, trực tiếp đụng trúng vết thương trên chân Thẩm Du.

Thẩm Du ở nhà nên mặc đồ nhẹ nhàng đơn giản, con ngáo vừa đụng trúng, nháy mắt đau đến mức mặt nhăn như khỉ.

Chú Lý hoảng sợ, vội vàng đuổi con ngáo, lại ngồi xổm xuống xem xét vết thương trên chân của cô.

Tuy rằng miệng vết thương không sâu lắm, nhưng diện tích khá lớn, hơn nữa ngày mùa đông, cho nên tốc độ khôi phục khá chậm. Bởi vậy, dù đã vài ngày qua đi, nhưng miệng vết thương thoạt nhìn vẫn còn rất nghiêm trọng.

Chú Lý kéo ống quần lên, thấy vết thương được băng bó gọn gàng giờ đã bắt đầu thấm ra máu loãng.

“Phải sát khuẩn băng bó lại thêm một lần mới được.” Chú Lý nói.

Thẩm Du nhìn con ngáo mặt ngây thơ không biết gì đang ngồi đó nhìn cô thè lưỡi lắc đuôi, tai lại nghe được âm thanh tắt máy xe truyền từ trong gara vào, vội vàng nhìn chú Lý nói: “Chú hãy nhốt con ngáo và Tiểu Bạch vào trong phòng đi, nếu để anh con biết, đảm bảo lần này sẽ thật sự làm thịt con ngáo đó.”

Chú Lý do dự một chút, vẫn là nhanh chân đứng dậy, tay lôi cổ con ngáo, tay ôm Tiểu Bạch chạy chậm vào trong phòng của ông.

Lúc Thẩm Tiêu bước vào, nhìn thấy Thẩm Du nhảy lò cò từ trong đi ra, giống như một con thỏ con, anh nhìn thấy vậy, không khỏi nhíu mày, bước qua chặng ngang bế lên tới.

“Làm sao vậy?” Anh cúi đầu hỏi người trong lòng ngực.

Thẩm Du mấy ngày nay bị anh ôm tới ôm đi, đã thành thói quen, duỗi tay ôm lấy cổ anh, trả lời: “Miệng vết thương thấm máu rồi, cần phải băng bó lại thêm lần nữa.”

Thẩm Tiêu vội vàng cuốn ống quần lên, ánh mắt đều lạnh: “Em làm gì mà lại làm vết thương thấm máu?!”

“Đâu có ra máu nhiều đâu, anh đặt em ngồi ở trên sô pha, lấy hộp y tế giúp em đi, em tự làm.”

Chờ Thẩm Du nói xong, Thẩm Tiêu làm theo lời cô nói, trước đặt cô ngồi trên sô pha, sau đó lại đi lấy hộp y tế: “Cách làm như thế nào, em nói, anh làm.”

Trước đó, Thẩm Tiêu đều rất kháng cự đối mặt với miệng vết thương của cô, mấy ngày nay đều là do chú Lý làm giúp cô, không ngờ anh ấy lại đột nhiên nói muốn giúp cô. Thẩm Du rất là ngoài ý muốn, nhìn nhìn anh, hỏi: “Anh làm được không?”

Thẩm Tiêu ngồi vào bên người cô, nâng mí mắt trừng cô, nghiêm túc mà nói: “Anh nói được là được, nói đi, cách làm thế nào?!”

Thẩm Du cũng không cự tuyệt, nói đơn giản: “Anh gỡ băng gạc bẫn ra, sau đó dùng nước sát trùng rửa sạch vết thương, lại bôi thuốc, cuối cùng lấy băng gạc mới băng bó lại, chỉ có vậy thôi.”

“Đơn giản như vậy?” Anh có chút không tin, mỗi lần Thẩm Du thay đổi băng gạc, anh cũng chưa nhìn kỹ, chủ yếu là anh không thích nhìn thấy máu, tiếp theo cũng tại vì cảm thấy anh không giúp được gì.

Nhưng hôm nay, tâm trạng của anh tương đối phức tạp, cảm xúc phập phồng rất lớn. Sau khi giải quyết thằng khốn Lâm Tông, vừa về đến nhà, nhìn thấy bé con nhà mình, thì tâm trạng của anh sáng sủa tốt hơn trước rất nhiều.

Anh muốn yêu thương con bé hơn, lại tìm không thấy cách nào, bởi vì ngày thường, hai người ở chung phần lớn đều là anh ức hiếp con bé, trêu đùa con bé, còn con bé sẽ giận lẫy, làm nũng với anh.

Nghe Thẩm Du nói xong, Thẩm Tiêu cũng cố gắng ổn định tinh thần lại, đặt chân của cô lên trên đùi của mình, sau đó dựa theo cách nói của cô, đi tùng bước một xử lý vết thương.

Sau khi chú Lý nhốt con ngáo và Tiểu Bạch vào trong phòng, hừng hực mà chạy xuống lầu, chuẩn bị xử lý miệng vết thương của Thẩm Du thêm một lần nữa, nhưng khi nhìn thấy tình hình ở phòng khách, ông kịp thời dừng bước.

Hai anh em ngồi ở sô pha, đầu dựa thật sự gần, cùng nhau chuyên chú mà nhìn chằm chằm miệng vết thương, thỉnh thoảng lại nhỏ giọng giao lưu một vài câu, hình ảnh vô cùng ấm áp.

Chú Lý vừa lòng gật đầu, rất là cảm khái mà nghĩ: Xem ra tiên sinh cũng chậm rãi học được phương pháp làm thế nào để phát ra hành động dịu dàng thật lòng yêu thích một người.

“Như vậy em có đau hay không?” Thẩm Tiêu đổ một ít nước sát trùng đi lên, phía trên miệng vết thương lập tức xuất hiện nho nhỏ bọt biển, điều này làm anh hoảng sợ, vội vàng ngẩng đầu nhìn cô.

Vừa nâng mắt, mới phát hiện đầu của hai người có hơi gần nhau, anh vô cùng tự nhiên mà thò lại gần hơn, hôn hôn lên trán của cô.

Ngày thường, lúc anh hôn trán cô thật giống như đang hôn thú cưng, thân mật lại cũng không đi quá đà, Thẩm Du cũng không quá để ý.

Nhưng hôm nay, lúc anh hôn trán cô, biểu tình thực nghiêm túc, thậm chí có chút thành kính. Môi dừng lại ở trên trán cô lâu hơn ngày thường. Cô cũng có thể dễ dàng cảm nhận được, anh ấy là thật sự đau lòng cô.

Ngày thường anh ấy rất độc miệng, luôn nói một vài câu làm phật lòng người khác, nhưng cánh môi chạm vào trên trán cô kia, lại ngoài ý muốn mềm mại ấm áp.

Cô đột nhiên cảm thấy rất thẹn thùng, gương mặt cũng trở nên đỏ rần, vì thế vội vàng cúi đầu, sau đó giọng giật mình mà nói: “Anh chế qua nhiều, chảy ướt quần anh rồi kìa!”

Lúc này Thẩm Tiêu mới cúi đầu tiếp tục xử lý miệng vết thương của cô, cũng mặc kệ quần của mình, cầm lấy bông gòn xoa xoa xung quanh miệng vết thương, sau đó mới rải thuốc.

“Về sau phải cẩn thận hơn, cố gắng tránh xa người lạ giùm anh.” Anh lơ đãng mà nói.

Thẩm Du kỳ lạ mà liếc anh một cái, tuy rằng không thể hiểu nổi tại sao anh ấy lại nói như vậy, nhưng vẫn gật đầu: “Em biết rồi.”

Một hồi, sau khi kẹp hai mép băng gạc xong, rốt cuộc Thẩm Tiêu thở dài một hơi, thưởng thức kiệt tác của bản thân, rất là đắc ý mà nói: “Thế nào, có phải rất đẹp hay không?”

Thẩm Du thực cổ động mà nói: “Hoàn mỹ!”

Sau đó lại nhìn anh duỗi tay: “Chúng ta nhanh ăn cơm đi, thức ăn sắp nguội hết rồi.”

Thẩm Tiêu đặt hộp y tế lên bàn trà, bế cô lên, bỗng nhiên cười nói: “Hiện tại em rất tự giác ha, còn biết chủ động muốn ôm.”

Thẩm Du ngẩn người, biện giải: “Em không chủ động, dù gì anh cũng sẽ ôm em thôi, em chỉ là đang phối hợp với anh thôi mà!”

Hai người vừa cãi nhau vừa đi đến bàn ăn, chú Lý đã hâm nóng thức ăn, chào đón bọn họ: “Nhanh ăn đi, hâm nữa thì không còn chất dinh dưỡng nữa rồi.”

Lúc này Thẩm Tiêu mới nhớ tới một vấn đề, hỏi: “Đang yên đang lành tại sao miệng vết thương lại vỡ?”

Hai người kia đang chuẩn bị động đũa, đồng thời giật mình, Thẩm Du phản ứng mau, vội vàng nói: “Vừa rồi em ngồi ở bên này, quơ quơ chân, không cẩn thận đụng phải cạnh bàn! Ha ha ha…”

Thẩm Tiêu cười lạnh: “Vậy em cũng giỏi lắm đấy!”

Nhìn cô nghịch ngợm tươi cười, Thẩm Tiêu lại có chút cảm khái mà nghĩ: Bé con đáng yêu như vậy, tại sao lại có cha mẹ và anh ruột cặn bã như thế? Quả thực khác nhau như trời với đất!

Anh cũng mặc kệ, dù sao bé con là của anh, mặc kệ ai tới, cũng đừng hòng muốn cướp đi!

Ăn cơm xong, hai người ở lại phòng khách ngồi chơi một lát.

Chú Lý đưa tới một rổ tre chứa đầy măng cụt, Thẩm Tiêu ngồi ở gần Thẩm Du, tay lột vỏ, tay đút từng múi vào miệng cô. Thẩm Du chỉ phụ trách ăn.

Thịt măng cụt màu trắng chua chua ngọt ngọt quả thực là khẩu vị mà cô yêu nhất. Nhưng Thẩm Tiêu lột tới lại rất ghét bỏ, một đôi tay dính nhớp, toàn là màu nâu nâu của vỏ măng cụt. Chặc, ai bảo bé con nhà anh thích ăn kia chứ, anh cũng đành miễn cưỡng chịu đựng.

Ăn xong trái cây, Thẩm Tiêu nhìn đồng hồ, anh bước vào bếp rửa tay, sau đó đi ra ôm Thẩm Du về phòng.

Phòng thực an tĩnh, đèn cũng chưa kịp mở lên, chỉ có ánh đèn ngoài hành lang chiếu vào. Thẩm Tiêu đi vào bên trong phòng, chuẩn bị đặt cô lên trên giường, nhưng mà mới vừa đi vào vài bước, thì nghe người nằm trong lòng ngực mình nói: “Hồi chiều này… Anh đi ra ngoài, có phải đã xảy ra chuyện gì không tốt rồi hay không?”

Thẩm Tiêu nhướng mày, cúi đầu nhìn cô, ánh sáng trong phòng tối tăm, anh xem không rõ biểu tình của cô, hỏi: “Tại sao lại hỏi như vậy?”

Thẩm Du ôm cổ anh, cau mày, nói: “Bởi vì tối nay nhìn anh thoạt nhìn không vui lắm.”

“Em đã nhìn ra!”

“Hừ, ngày thường anh đều tìm cách ức hiếp em, đêm nay bình yên như vậy… Còn dịu dàng…” Thẩm Du nhẹ giọng nói.

Thẩm Tiêu tiếp tục bước đến mép giường, sau đó ngồi xuống, đặt cô ở trên đùi, ôm chặt vào lòng, im lặng một hồi, rồi anh đột nhiên hỏi: “Sau này… Em có rời khỏi anh không?”

Lần này đến lượt Thẩm Du kinh ngạc: “Tại sao em lại hỏi như vậy?”

Thẩm Tiêu lại đổi một cách nói khác: “Anh luôn ức hiếp em, có phải trong lòng em rất muốn rời khỏi anh hay không?”

Thẩm Du nghĩ nghĩ, trả lời: “Trước kia xác thật có nghĩ đến, nhưng gần đây đã không còn, chỉ cần anh đừng hở một chút là tức giận lung tung thì đều ổn. Chúng ta có thể vui vẻ hạnh phúc mà sống chung. Còn chuyện tương lai thì em không biết trước được.”

Thẩm Tiêu tăng thêm sức tay, càng ôm chặt eo cô, sau đó vùi đầu vào hõm vai của cô, giọng khàn khàn mà nói: “Tiểu Du, nếu anh… Là thật lòng, thật lòng nghiêm túc theo đuổi em, vậy em có nguyện ý vẫn luôn ở tại bên cạnh anh hay không?”

Bởi vì ghé vào trên vai của cô, cho nên giọng của anh nghe có vẻ rầu rĩ, còn có chút yếu ớt.

“Anh cũng chỉ còn lại có mình em trên đời này thôi, em không được phép rời khỏi anh.” Anh nói.

Hôm nay, rốt cuộc anh cũng hiểu một chuyện, mặc kệ là thân tình cũng được, tình yêu cũng thế. Toàn bộ tâm tư và tình cảm của anh cũng chỉ có thể ký thác ở trên người của bé con nhà mình.

Hết chương 62

 

lust@veland
Chương trước Chương tiếp theo
Bình Luận (0 Bình Luận)