TÌM NHANH
XUYÊN THÀNH EM GÁI VAI ÁC
Tác giả: Tuyết Mặc
View: 4.272
Chương trước Chương tiếp theo
Chương 69: Nói hết mọi chuyện
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình

 

Hiện tại Thẩm Du cũng coi như có chút danh tiếng ở trường học, từ cô gái xấu xí lội ngược dòng trở thành nữ thần, còn là tiểu thư con nhà giàu.

Toàn bộ vườn trường cũng tìm không ra người nào như cô.

Từ khi trở thành nữ chính trong vở kịch của Hứa Kỳ, mức độ nổi tiếng càng lớn hơn nữa. Rốt cuộc Hứa Kỳ là người nổi tiếng trong trường, người nào dính dáng đến anh, đều có thể bị mang ra bàn tán.

Cho nên về bài đăng về cô tiểu thư họ Thẩm vừa ra tới, đều không cần suy đoán, mọi người cũng biết nhân vật chính bên trong chính là ai.

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Ngay từ đầu, tất cả mọi người chỉ là tò mò nhấn vào đọc, chuyện về giới nhà giàu tạo cảm giác như đọc tiểu thuyết, nó cách cuộc sống của người bình thường quá xa, cho nên dễ gợi lên trí tò mò.

Bất quá phần lớn người vẫn là tỏ vẻ hoài nghi, nói người ta đồng ý nuôi nấng Thẩm tiểu thư, chứng minh bọn họ là thật lòng thích Thẩm tiểu thư. Tại sao lại có thể miêu tả Thẩm tiểu thư thành một người tâm cơ sâu.

Nhưng cũng có người sẽ nói, nếu hiện tại có tiền như vậy, sao không lấy chút tiền trinh ra chữa bệnh cho mẹ đẻ. Chẳng lẽ thật sự cả đời không qua lại với nhau, ai cũng không dễ dàng, nếu trước kia điều kiện cho phép, khẳng định cũng luyến tiếc cho con…

Lại có người nói, mọi người đừng gây hấn, còn không biết việc này có phải là sự thật hay không đâu.

Sau đó không bao lâu, lập tức có một tài khoản đăng một tờ xét nghiệm DNA, chủ bài đăng tự nói: Sự thật thắng hùng biện, họ Thẩm không để ý tới mẹ đẻ bệnh nặng, cự tuyệt nhận thân. Thậm chí gọi người đánh cả anh ruột, vốn chính là nhân phẩm bại hoại, đạo đức thối rữa, loại người này nên bị phỉ nhổ!

Bài đăng này có rất nhiều lượt bình luận, bắt đầu hùa theo khiển trách Thẩm tiểu thư.

“Loại người này, quả thực là ý chí sắt đá.”

“Cho dù không có công nuôi, nhưng tốt xấu gì cũng mang thai mười tháng cực cực khổ khổ sinh ra tới, vậy mà có thể tuyệt tình đến như thế.”

“Loại người này còn mơ mộng làm minh tinh, không sợ dạy hư mấy đứa nhỏ sao? Nghĩ lại cảm thấy đáng sợ!”

“Thật sự quá ghê tởm.”

***

Lý Dực Dực vẫn luôn ở bên cạnh xem bình luận, cuối cùng cũng xem ngu người, ngẩng đầu nhìn Thẩm Du, nói: “Rõ ràng là có người mang tiết tấu, đừng nói là người đăng bài đa mướn *thuỷ quân đi, cũng quá khoa trương! Cậu có muốn phản bác không?”

*Thủy quân: Thuê người lên mạng tấn công, bôi đen một người nào đó, anh hùng bàn phím ẩn danh có chú đích.

 

Thẩm Du mày nhăn chặt muốn chết, người đó chỉ nói họ lại không chỉ tên, hiện tại cô chạy tới nói cái gì, còn không phải là chỉ chỗ điểm danh.

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Vấn đề là, hiện tại cô còn chưa có làm rõ ràng rốt cuộc trạng huống này là sao?

Chủ bài đăng này, hiển nhiên biết được còn nhiều hơn so với cô, cái gì mà mẹ ruột, cái gì mà xét nghiệm DNA? Cô cũng không biết là thật hay là giả, trước kia cô căn bản chưa từng nghe nói qua, người mẹ bệnh nặng và anh trai bị đánh tàn tật trong đó là ai?

Cô không biết gì hết!

Nghĩ đến đây, Thẩm Du rốt cuộc ngồi không được, vội vàng dọn dẹp sách vở nhét vào ba lô, sau đó nói với Lý Dực Dực: “Cậu xin nghỉ giúp mình, mình có việc đi trước.”

Lý Dực Dực vội vàng gật đầu, ngay sau đó lại hỏi: “Cậu đi đâu?”

Thẩm Du không rảnh trả lời, rời khỏi phòng học nhanh như một trận gió lóc.

Vừa ra khỏi cửa phòng học, cô cầm di động gọi tài xế nhà họ Thẩm, chờ cô ra tới cổng trường, xe cũng vừa vặn chạy tới.

Lên xe khi, tài xế hỏi: “Tiểu thư đi Thẩm thị?”

Thẩm Du gật đầu, không nói gì thêm, chỉ là mở di động tiếp tục nhìn tình hình trên diễn đàn, nghĩ lại, cô chuyển app mở Weibo nhìn xem, cũng không thấy tin tức liên quan, trong lòng mới không nóng nảy như vậy.

Người đăng bài nhìn như thế tới rào rạt, thật ra cũng không nhiều chiêu trò, trừ bỏ một tờ giám định báo cáo, mặt khác đều là lời nói suông. Thậm chí còn không dám nói ra tên thật của cô, cũng không dám nói lý do năm đó cô bị vứt bỏ.

Thẩm Du cảm thấy, người đó nói nhiều như vậy, mục đích chỉ là muốn làm bẩn tên tuổi thanh danh của cô, còn những chuyện khác, trước mắt còn chưa có nhìn ra tới. Thẩm Du chỉ nhận thức một kẻ thích làm ra loại chuyện hại người này, chính là Bạch Mộ Vũ!

Nếu cô đoán không sai, thì lúc này đây, cô khẳng định sẽ không dễ dàng buông tha cho Bạch Mộ Vũ nữa. Thật sự quá ghê tởm! Một người con gái tuổi còn trẻ như thế mà tâm tư đã có thể ác độc như vậy, loại người này trưởng thành ra ngoài xã hội thì phải biết.

Trong lúc cô miên man suy nghĩ, xe đã mau chóng tới Thẩm thị.

Lễ tân đại sảnh trong tập đoàn liếc mắt một cái đã nhận ra Thẩm Du, gương mặt vội vàng tươi cười chào đón, dẫn cô đến thang máy chuyên chúc.

Chờ đi đến tầng cao nhất, mấy cái thư ký nhỏ trong phòng nhìn thấy Thẩm Du, cũng cười hì hì, thái độ vô cùng tốt: “Boss đang mở họp, sáng nay là hội nghị các bộ môn, chắc sẽ họp khá lâu, Thẩm tiểu thư có thể tới văn phòng boss chờ trong khoảng thời gian này.”

Thẩm Du chỉ có thể gật đầu, vào văn phòng Thẩm Tiêu.

Cô tới tìm Thẩm Tiêu, là bởi vì tin tưởng vào năng lực của Thẩm Tiêu, thay vì ở nơi đó buồn rầu, còn không bằng tìm đến chỗ dựa của mình. Trước kia, khi cô gặp chuyện không dám tìm Thẩm Tiêu, là do lúc ấy cô còn rất sợ Thẩm Tiêu, còn chưa có tín nhiệm anh ấy.

Nhưng nay đã khác xưa, cô hiểu biết Thẩm Tiêu, biết anh ấy sẽ che chở cho mình. Vì thế, khi gặp được chuyện, người thứ nhất cô nghĩ đến chính là anh ấy.

Hiện giờ, Thẩm Tiêu chính là tự tin của cô.

Trong thời gian này, Thẩm Tiêu đang nổi cơn giận trong phòng hội nghị. Bởi vì có mấy giám đốc bộ môn không đạt được chỉ tiêu, mà ngay cả báo cáo cũng làm đến lung tung rối loạn, khiến Thẩm Tiêu nghe báo cáo xong được thiếu chút nữa xốc bàn.

Đã sa thải hai người ngay tại chỗ, những người chưa tới lượt lên báo cáo cũng sợ tới mức sắc mặt trắng xanh.

Tuy rằng tính tình Thẩm Tiêu cổ quái, nhưng đãi ngộ và tiền lương lại rất cao, là nơi tuyệt vời để làm việc, rất nhiều người đều lấy việc vào làm ở Thẩm thị là vinh quang, mà có thể lăn lộn đến vị trí giám đốc thì càng không dễ dàng.

Đám người ở trong phòng họp ở trong lòng đều cầu thần bái phật, cầu nguyện bản thân sẽ không bị sa thải.

Bổng thư ký Đỗ nhớ tới có văn kiện vẫn còn để ở trên bàn của mình, chống lại ánh mắt xem thường của Thẩm Tiêu, lặng lẽ lui ra ngoài đi lấy. Lú đi ngang qua văn phòng của boss, thực ngoài ý muốn nhìn thấy Thẩm Du.

Anh đứng ở ngoài cửa chào hỏi cô: “Thẩm tiểu thư, tại sao cô lại có mặt ở đây vào giờ này?”

Thẩm Du cho rằng bọn họ đã họp xong, vội vàng tắt di động đứng lên: “Thư ký Đỗ, anh của em đâu?”

“Còn chưa có họp xong, anh chỉ quay trở lại lấy văn kiện.” Anh nói.

Thẩm Du thất vọng gật đầu, tiếp tục ngồi trở lại trên sô pha.

Thư ký Đỗ cầm văn kiện, vội vàng trở lại phòng họp, đẩy cửa mở ra, lại nghe được tiếng Thẩm Tiêu đang mắng người, giọng của anh cũng không lớn. Chỉ thấy anh ngồi ở nơi đó, mắt lộ ra ánh sáng lạnh câm, giọng bắt bẻ mà tổn thương tinh thần của từng người một, thương tổn đến mức đối phương thiếu chút nữa quỳ xuống kêu ba ơi.

Những người khác trong phòng thường thường lấy ánh mắt cầu xin nhìn về phía thư ký Đỗ, ý bảo anh nghĩ cách làm Đại Ma Vương bình tĩnh lại.

Thư ký Đỗ trong lòng cười lạnh, bộ anh chê sống quá lâu hay sao mà lại chọn phương pháp rủi ro lớn chạm vào Đại Ma Vương.

Bỗng nhiên anh nhớ đến Thẩm Du vẫn còn ở trong văn phòng của boss, chợt lóe ánh sáng, vội vàng cầm lấy giấy bút, viết một hàng chữ vào notebook, sau đó đẩy cho Thẩm Tiêu xem.

Thẩm Tiêu vốn đang dạy bảo dạy đến cao hứng, kết quả thình lình bị thư ký Đỗ cắt ngang, trong lòng rất khó chịu mà liếc mắt trừng anh, sau đó mới nhìn xem anh viết cái gì.

“Em nhìn thấy Thẩm tiểu thư đang ở trong văn phòng của boss, tiểu thư thoạt nhìn rất sốt ruột!”

Vừa thấy, anh không nói hai lời, đứng lên xoay người đi mất.

Một đám người bị quăng lại trong phòng hội nghị hai mặt nhìn nhau: “Thư ký Đỗ, rốt cuộc… Là có chuyện gì? Tại sao cứ thế mà đi rồi!”

Thư ký Đỗ thở dài: “Hôm nay chắc cuộc họp ngừng tại đây, mấy người còn không mau chạy nhanh trở về làm lại báo cáo, bằng không lần sau mở họp, không biết sẽ đến lượt ai bị sa thải nữa đâu.”

Đám giám đốc chưa bị kiểm tra báo cáo nhìn lẫn nhau, đều có loại cảm giác hạnh phúc tìm được đường sống trong chỗ chết.

Thẩm Tiêu biết Thẩm Du ở văn phòng của mình, phản ứng đầu tiên của anh chính là. Khẳng định đã có chuyện gì đó xảy ra, lại còn rất khó giải quyết, bằng không Thẩm Du là sẽ không đột nhiên chạy tới đây tìm anh.

Quả nhiên, vừa về đến văn phòng, đã nhìn thấy sắc mặt Thẩm Du không tốt đang nhìn di động.

“Làm sao vậy?” Thẩm Tiêu đi qua hỏi, lấy di động trong tay Thẩm Du, phát hiện cô đang xem bình luận.

Thẩm Du cũng không ngượng ngùng, năm ba câu nói ra trọng điểm: “Anh, trên diễn đàn nói em có một người mẹ ruột đang bệnh rất nặng, đối phương còn có báo cáo xét nghiệm DNA. Anh có biết việc này không?”

Sắc mặt Thẩm Tiêu thay đổi ngay lập tức, quay đầu nhìn ra cửa hét lên: “Kêu Đỗ Huy lại đây!”

Nói xong, anh cũng không nóng nảy trả lời vấn đề của Thẩm Du, mà là nghiêm túc xem mấy bài đăng trên diễn đàn. Kết quả, càng xem sắc mặt càng kém, cuối cùng thiếu chút nữa lại đập nát di động. Nhưng nhớ lại đây là di động của Thẩm Du, khó khăn lắm mới nhịn xuống tính tình.

Cuối cùng chỉ có thể hung hăng đá bàn trà: “Mẹ nó, đám cặn bã này… Lúc đó nên trực tiếp giết chết nó!”

Thẩm Du nghe lời này, thì biết anh biết rõ chân tướng sự thật, chỉ là vẫn luôn gạt cô mà thôi, kéo kéo tay áo của anh, nói: “Anh có chuyện gì gạt em đúng không? Anh nhìn tình huống hiện tại đi, có giấu cũng giấu không được nữa, hay là bây giờ anh nói hết cho em đi. Rốt cuộc chuyện là như thế nào?”

Trong lòng cô có vài suy đoán, nhưng cảm giác đều không đáng tin cậy. Bởi vì đoán tới đoán đi, đối tượng hoài nghi trước sau chỉ có một mình Bạch Mộ Vũ.

Thẩm Tiêu còn chưa kịp giải thích, thư ký Đỗ đã đi vào, Thẩm Tiêu đưa di động cho anh ta xem, thư ký Đỗ cũng là dọa nhảy dựng, vội vàng nói: “Báo cáo giám định xác thật chỉ có một phần, vừa ra tới em đã đưa đến trong tay boss ngay, còn phần báo cáo trên diễn đàn này… Em thật sự không rõ ràng lắm.”

Thẩm Tiêu nhíu mày nghĩ, nói: “Không loại trừ tên đó đưa đến hai cơ sở giám định khác nhau, chỉ là lúc ấy cậu không tra được mà thôi.”

Thư ký Đỗ:……

Thẩm Du đứng một bên lo lắng suông: “Rốt cuộc là báo cáo giám định của ai, hai anh có thể nói rõ hơn được không?”

Thẩm Tiêu đặt mông ngồi gần cô, kéo cô vào trong lòng ngực: “Đừng lo lắng, việc này thực mau sẽ được giải quyết.”

Dỗ cô xong, quay đầu lại kêu thư ký Đỗ kể hết cho cô nghe.

Thư ký Đỗ trộm trợn trắng mắt, boss muốn làm người đàn ông thâm tình chân thành, cho nên đá nick name “người ác” cho anh làm.

Thở sâu, thư ký Đỗ bắt đầu kể từ lúc bản thân bắt tay điều tra vụ tai nạn xe cộ, đến đoạn bọn họ bắt Lâm Tông đập một trận, sau đó đưa đến thành phố S. Kết thúc câu chuyện.

Toàn bộ quá trình kể chuyện, anh không dám thêm mắm thêm muối, thậm chí ngay cả chuyện Thẩm Tiêu đe dọa người như thế nào, đá người như thế nào, anh một câu cũng không dám nhắc tới, sợ tổn hại hình tượng của boss trong lòng em gái.

Sau khi Thẩm Du hiểu biết toàn bộ mọi chuyện, nghe xong sợ ngây người, khó có thể tin mà hỏi: “Em là em gái ruột của Lâm Tông?!”

Thẩm Tiêu nghe được lời này, lập tức khó chịu: “Không phải, em không có anh em ruột gì hết, em chỉ có một người anh là anh thôi, biết chưa?!”

Thẩm Du gật đầu, ngay sau đó lại đặt trọng điểm vào Lâm Tông: “Cho nên, tất cả chuyện này đều là kế hoạch của anh ta, muốn dùng bệnh của mẹ mình làm cớ, thực chất là trả tiền nợ cờ bạc!”

Khó trách trước đó Lâm Tông luôn thường thường xuất hiện xung quanh cô, còn cố ý cho cô nhìn tấm ảnh chụp chung của anh ta và mẹ mình, còn để cô gặp mẹ anh ta. Thì ra anh ta đã sớm có kế hoạch, muốn nhận thân cộng thêm bonus biến mình thành máy ATM.

Buồn cười là, nhiều năm như vậy chưa bao giờ nghĩ đi tìm, lại nảy sinh ra ý nghĩ này trong lúc bị nợ dí ngập đầu. Thật đúng là người qua đường đều biết lòng của Tư Mã Chiêu ra sao.

Thấy cô bình tĩnh mà phân tích như vậy, Thẩm Tiêu không khỏi ngây người một lúc.

Lúc trước giấu giếm con bé, chính là sợ sau khi con bé biết chuyện này, sẽ đau lòng khổ sở, sẽ muốn nhận bọn họ, nhưng trăm triệu không ngờ, Thẩm Du lại phản ứng bình tĩnh như thế.

Anh nhịn không được hỏi một câu: “Em không khó chịu sao, không muốn gặp bọn họ sao?”

Thẩm Du kỳ lạ liếc anh: “Hồi đó em bị nhẫn tâm ném vào đống rác, nếu không được mẹ Thẩm nhặt về, khẳng định em đã chết vào lúc đó rồi. Cho nên, giây phút bọn họ bỏ em đi, thì em và bọn họ cũng đã ân đoạn nghĩa tuyệt, không ai nợ ai. Hiện tại bọn họ với em mà nói, cũng chỉ là người xa lạ bình thường mà thôi!”

Thẩm Tiêu nghe xong, vẻ mặt nháy mắt nhẹ nhàng, ôm cô vào lòng, hôn hôn lên trán của cô, mới cười nói: “Vậy còn cần rối rắm làm gì, nên xử lý như thế nào thì cứ xử lý như thế đấy!”

Hết chương 69

 

lust@veland
Chương trước Chương tiếp theo
Bình Luận (0 Bình Luận)