TÌM NHANH
XUYÊN THÀNH EM GÁI VAI ÁC
Tác giả: Tuyết Mặc
View: 4.131
Chương trước Chương tiếp theo
Chương 71: Cái kết đắng dành cho Bạch Mộ Vũ
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình

 

Bạch Mộ Vũ cũng không rõ lắm, tại sao lại lại nhất quyết phải tới thành phố S cho bằng được, nhưng sau khi cô phục hồi tinh thần lại, thì bản thân đã bước ra khỏi ga tàu cao tốc.

Kết quả, vừa ra khỏi trạm, lại liên lạc với Lâm Tông không được, người này thật đúng là kỳ lạ. Mọi chuyện đang yên đang lành thì đột nhiên trở nên thần thần bí bí.

Không có cách nào, cô đành quyết định tìm một khách sạn nào đó trong nội thành ở tạm, dù sao báo cáo xét nghiệm DNA còn nằm ở trong tay cô, khẳng định Lâm Tông muốn tới lấy.

Sau khi đăng ký nhận phòng khách sạn, Bạch Mộ Vũ cũng không gọi điện cho Lâm Tông nữa, chỉ là gửi tin nhắn có ghi địa chỉ qua, bản thân ở trong phòng chơi di động.

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Nhất thời lỡ tay, nhấp vào diễn đàn trường học, sau đó liếc mắt một cái đã nhìn thấy một bài đăng viết thơ tỏ tình với Thẩm Du.

Trước kia cô còn rất thích dạo diễn đàn vườn trường, bởi vì phần lớn thời điểm, đều sẽ có người nghị luận Bạch Mộ Vũ lại tham gia diễn bộ phim truyền hình nào, đóng quảng cáo nào, mức độ nổi tiếng còn không nhỏ...

Nhưng vào cuối học kỳ 1, bởi vì cô chơi tính tình với một đoàn phim nào đó, bị chị của cô biết tin, ngại cô làm chị ta mất mặt, sau đó không còn giới thiệu tài nguyên cho cô nữa. Mà cô lại không có nguồn nhân lực, nên tìm không được vai diễn nào.

Chỉ có thể mỗi ngày ngoan ngoãn đến trường học.

Kết quả, nổi bật đã bị con khốn Thẩm Du kia đoạt mất!

Nghĩ đến đây, cô lại tức sùng máu.

Đám viết thơ tỏ tình này bộ bị mù tập thể rồi hay sao, mà lại cảm thấy con đó đẹp, còn nhà giàu?! Mấy đồng tiền dơ bẩn đó mà cũng tham, không sợ tiền bất nghĩa sao?

Chỉ lo trông mong nhào đi lên, cũng không nhớ lại bộ dáng trước kia của nó ra sao!

Bạch Mộ Vũ vẫn luôn ở trong khách sạn đến buổi chiều, lúc này Lâm Tông mới tìm lại đây.

Nhìn thấy bộ dáng hiện tại của Lâm Tông, Bạch Mộ Vũ thật sự bị khiếp sợ. Mới qua một kỳ nghỉ đông, thầy Lâm phong độ nhẹ nhàng, dịu dàng đẹp trai đã biến mất không thấy. Thay thế là một người đàn ông xanh xao vàng vọt, mặt đầy râu ria, ăn mặc tùy tiện nghèo túng.

Nếu không phải hai người thân mật, còn từng sống chung một đoạn thời gian, Bạch Mộ Vũ thật sự là không dám nhận.

Thậm chí anh ta còn thọt một chân, đi đường khập khiễng, một chút khí chất cũng không có.

Trước lúc tới thành phố S, trong lòng cô còn vấn vương chút chút với Lâm Tông, nhưng khi nhìn thấy bộ dáng hiện giờ của anh ta, cô đã triệt để mà hết hy vọng. Không chỉ là hết hy vọng, mà tận sâu trong lòng cô còn sinh ra một cảm giác chán ghét.

Vẫn là nói chuyện này cho rõ ràng, sau đó quay trở về, cả đời sau này đừng qua lại với nhau nữa.

Tuy rằng trong lòng phiền chán, nhưng cô vẫn hỏi: “Sao anh lại thành thế này?”

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Hiện tại Lâm Tông cũng không trông cậy vào tình cảm của Bạch Mộ Vũ. Dù sao lúc trước đồng ý quen với cô ta cũng chỉ là thấy cô ta dễ lừa, có sắc, cơ thể cũng tuyệt, còn lấy được chút tiền ăn chơi.

“Em đưa báo cáo giám định cho anh, còn nữa, em có thể giúp anh hỏi thăm số điện thoại của Thẩm Du được hay không?” Giọng điệu của Lâm Tông có chút không tốt.

Bạch Mộ Vũ không có động đậy, trên dưới đánh giá anh: “Anh trả lời câu hỏi của tôi trước, rốt cuộc anh bị làm sao vậy?”

Lâm Tông nghiến răng nghiến lợi trả lời: “Bị Thẩm Tiêu đánh, tên khốn đó còn đuổi anh tới thành phố S này, không cho phép anh đến gần Thẩm Du.”

Bạch Mộ Vũ khó có thể tin: “Chỉ bởi vì anh muốn nhận Thẩm Du thôi sao? Anh ta cứ như vậy mà đánh anh thành như thế, anh ta là xã hội đen sao, pháp luật chỉ là trò đùa sao?”

Lâm Tông cười lạnh, tìm vị trí ngồi xuống, bắt đầu soạn ra một câu chuyện xưa sặc mùi giả tạo kể cho Bạch Mộ Vũ nghe.

“Đối với bọn có tiền như họ tới nói, pháp luật còn không phải là trò chơi sao?”

“Mẹ anh bị ung thư gan thời kì cuối, muốn gặp lại con gái ruột trước khi qua đời, nhưng bọn họ lại không cho phép. Miệng nói chúng ta nhìn trúng tiền của bọn họ. Nếu thật sự nhìn trúng tiền, thì tại sao đến bây giờ chúng ta mới đến nhận thân.”

“Thẩm Tiêu không phân trắng đen phải trái đã đánh anh gần chết.”

Bạch Mộ Vũ trực tiếp ngu người: “Thẩm Du biết chuyện này không?”

“Chắc cũng ít nhiều biết đến, chỉ là không muốn thừa nhận thôi. Cho nên anh mới yêu cầu phần báo cáo giám định này. Anh không có muốn cái gì khác, anh chỉ muốn hoàn thành nguyên vọng cuối cùng của mẹ mình thôi.” Nói đến chỗ kích động, Lâm Tông thậm chí còn đỏ hốc mắt.

Bạch Mộ Vũ nghe xong, ở trong lòng cười lạnh.

Thẩm Du mỗi ngày đều giả thanh cao, giả là gái ngoan. Thì ra bất quá cũng thứ sói mắt trắng lục thân không nhận!

Lâm Tông cầm báo cáo giám định thì đi ngay, Bạch Mộ Vũ thấy anh ta đáng thương, lại cho cho anh ta mười ngàn phòng thân.

Sau đó, Bạch Mộ Vũ cũng không sốt ruột đi về, lần đầu tiên cô tới thành phố S, cũng đã xin nhà trường nghỉ mấy ngày, nên muốn ở lại chơi hết ngày phép rồi quay về.

Kết quả, buổi sáng ngày hôm sau, cô đột nhiên muốn nói hết mọi chuyện cho mọi người biết chuyện về Thẩm Du, nghĩ nghĩ, chỉ có thể đăng bài viết lên diễn đàn của trường học.

Tuy không thể đuổi cổ Thẩm Du ra khỏi trường, nhưng làm danh tiếng của nó thối rữa cũng tốt. Dù sao cô cũng không chỉ tên nói họ người đó chính là Thẩm Du, đâu có luật cấm không cho cô kể chuyện bâng quơ.

Ngay từ đầu, cô chỉ là viết bài đăng cho đỡ tức, sau đó lại phát hiện có không ít người chú ý.

Cô nhất thời xúc động, cho nên mới đăng tờ xét nghiệm DNA lên, tuy rằng trải qua một vài thủ thuật xử lý, nhưng vẫn để lại dấu vết.

Mà cuộc đời của cô cũng bị tàn phá bởi tờ xét nghiệm DNA đó.

Ngày hôm sau, Lâm Tông gọi điện tới hỏi cô, có hỏi được số điện thoại của Thẩm Du chưa.

Nhưng cô căn bản không có hỏi.

Cô đang vội vàng đăng bài lên diễn đàn, cô cũng thuận miệng nói việc này cho Lâm Tông biết. Kết quả, Lâm Tông lại nổi trận lôi đình, mắng cô ngu, còn nói cô gặp rắc rối lớn rồi!

Bạch Mộ Vũ lại nghĩ anh bị Thẩm Tiêu đánh đến sợ, cho nên mới trở nên nhát gan yếu đuối như vậy, trong lòng càng thêm khinh thường.

Không bao lâu, Lâm Tông lại tìm tới cửa, ban đầu Bạch Mộ Vũ không muốn mở cửa, nhưng cô tự tiện đăng tờ xét nghiệm DNA lên diễn đàn, cũng đã đuối lý, nên đành phải mở cửa cho anh vào.

Lâm Tông có vẻ vô cùng tức giận, nói cô đã phá hủy kế hoạch của anh, nói cô làm việc như thế nào mà một chút đầu óc cũng không có…

Trước nay Bạch Mộ Vũ chưa từng bị ghét bỏ như thế, lập tức cãi nhau với anh ta. Cuối cùng Lâm Tông hung tợn mà nói: “Cô không tin, cứ chờ xem, tôi đoán sẽ không lâu lắm, nội trong hôm nay, nhà họ Thẩm khẳng định sẽ có động tác.”

Quả nhiên, tới chạng vạng, Bạch Mộ Vũ nhìn thấy một bài đăng mới trên diễn đàn, một bài viết thanh minh muốn kiện cô, trực tiếp dọa cô choáng váng.

Vẻ mặt Lâm Tông cười đến dữ tợn: “Hiện tại cô còn kiên trì nói mình không sai, cô quá ngu, không đại biểu tất cả mọi người đều ngu giống cô!”

Bạch Mộ Vũ trực tiếp nằm liệt ngồi ở trên giường, ngẩng đầu lên, bất lực hỏi Lâm Tông: “Làm sao bây giờ, bọn họ muốn kiện tôi, tôi… Tôi nên làm cái gì bây giờ, người nhà sẽ mắng chết tôi mất.”

“Bị mắng chỉ là chuyện nhỏ, sao cô không nghĩ rằng bản thân sẽ đi tù?” Lâm Tông tiếp tục đe dọa.

Bạch Mộ Vũ sắc mặt xanh trắng, toàn thân phát run: “Không, tôi không muốn ngồi tù, tôi không muốn.”

Lâm Tông nhìn chằm chằm vào cô, trong mắt hiện lên một tia sáng ma mãnh. Ngay sau đó thu hồi nụ cười lạnh, ngược lại dịu dàng mà nói: “Như vậy đi, gần đây anh đều trốn ở nhà một người bạn để tránh đầu sóng ngọn gió. Em cũng đi theo anh qua đó ở tạm hai ngày, nhìn xem tình huống kế tiếp ra sao.”

“Nếu thật sự chuyện phiền toái, em lại liên lạc với người trong nhà sau. Thế nào?”

Bạch Mộ Vũ thật sự bị dọa tới rồi, bất lực mà nhìn anh: “Thật vậy chăng? Hai ngày sau sẽ không có việc gì sao?!”

Lâm Tông cười, giọng dụ dỗ: “Đúng vậy, em hãy tin anh.”

Lúc sau, anh ta dẫn Bạch Mộ Vũ rời khỏi khách sạn.

Trải qua chuyện lần này, mức độ nổi tiếng của Thẩm Du ở trường học lại tăng lên một cấp bậc. Đi ở trên đường, vậy mà có người không quen biết đến chào hỏi, làm cô rất xấu hổ.

Tất cả chỉ vì…

Mọi người không chỉ biết cô từ cô gái xấu xí biến thân trở thành nữ thần, vũ đạo nhảy rất khá, còn được Hứa Kỳ mời về làm nữ chính vở kịch của mình. Cũng đã biết chuyện cô bị vứt bỏ từ nhỏ, rồi sau đó được nhà họ Thẩm nhặt về nuôi, yêu thương cưng chiều như một nàng công chúa.

Quả thực là quá may mắn.

--- Thẩm tiểu thư chính là Cẩm Lý sao?!

 Diễn đàn có người nói. Vì thế, sau đó càng có nhiều người quan tâm đề tài này.

Kết quả, hiện tại Thẩm Du đi ở trên đường, ngẫu nhiên sẽ đụng phải người không quen biết tới chào hỏi, nghe nói như vậy sẽ đổi vận, thật sự làm người dở khóc dở cười.

Chuyện trên diễn đàn qua đi mấy ngày, Thẩm Tiêu vẫn không yên tâm, mỗi ngày đều kiên trì tự mình đón đưa Thẩm Du đi học. Bởi vì theo nguồn tin đáng tin cậy của anh, thì Bạch Mộ Vũ đã mất tích.

Sáng hôm nay, sau khi xe dừng ở trong sân trường, thời gian còn có hơi sớm, Thẩm Du cũng không sốt ruột xuống xe, mà là nói chuyện phiếm với Thẩm Tiêu.

“Là Lâm Tông làm hả anh?” Thẩm Du hỏi, rốt cuộc việc này ngay từ đầu đã dính líu đến cô, cho nên cô vẫn rất chú ý đến hướng đi trong đó.

“Ngày chúng ta gửi thông báo luật sư đòi kiện cô ta, có người chứng kiến cô ta rời khỏi khách sạn với một người đàn ông. Người đàn ông đó chính là Lâm Tông, sau đó đi vào đoạn đường không có camera an ninh, bọn họ biến mất luôn tại đó, hẳn là tìm một chỗ trốn đi rồi.”

Thẩm Du khó hiểu hỏi: “Lâm Tông trốn thì em có thể hiểu, nhưng còn Bạch Mộ Vũ, tại sao cô ta lại muốn trốn. Cho dù chúng ta muốn kiện cô ta, nhưng điều kiện trong nhà cô ta cũng không kém, hẳn là cũng có cách giải quyết, còn không đến mức muốn trốn tránh như vậy.”

“Sau khi người nhà cô ta báo cảnh sát, cảnh sát đang điều tra, chắc là sẽ nhanh có tin tức, việc này đã không liên quan gì đến chúng ta, em đừng quá lo lắng.” Thẩm Tiêu an ủi.

Thẩm Du gật đầu, theo sau đó cô nhìn Thẩm Tiêu. Anh mới cắt tóc, là một kiểu rất hot hiện giờ, hai bên thái dương phi thường sạch sẽ, cả người thoạt nhìn thoải mái, tràn ngập sức sống thanh xuân, rất đẹp trai!

“Anh thông minh như vậy, nói thử xem bọn họ đã xảy ra chuyện gì?” Cô hỏi.

Sau khi trải qua chuyện này, địa vị của Thẩm Tiêu ở trong lòng cô lại lặng yên bò lên thêm mấy cấp bậc, nhưng Thẩm Du không muốn nói cho anh biết, miễn cho anh quá đắc ý, dễ dàng chảnh chọe.

Một bàn tay Thẩm Tiêu đặt ở trên tay lái, một tay kia lướt qua khoảng trống, muốn nắm tay cô, lại bị cô cười đánh bay: “Hỏi anh đó.”

Thẩm Tiêu tay bị đánh bay, cũng không giận, tùy tay lôi kéo móc khóa treo trên ba lô thưởng thức, sau đó mới chậm rì rì nói: “Theo anh, cô ta đã bị Lâm Tông bắt cóc.”

Thẩm Du trừng mắt:!!!

Thấy cô mở to mắt đến tròn xoe, Thẩm Tiêu cong khóe miệng, tiếp tục nói: “Bạch Mộ Vũ ở lại thành phố S một đêm, ngày hôm sau mới bị Lâm Tông mang đi. Đủ để nói, ngay từ đầu, Lâm Tông không hề xem cô ta là mục tiêu, nhưng cô ta tìm đường chết, đăng báo cáo giám định lên diễn đàn, phá hỏng kế hoạch của Lâm Tông.”

“Cho nên cuối cùng Lâm Tông cũng chỉ có thể bắt cô ta để bù nợ.”

Nói tới đây, Thẩm Tiêu nhíu mày: “Nhưng có điểm kỳ lạ, nếu thật sự bắt cóc, nhưng lại không thấy Lâm Tông gọi điện tống tiền nhà họ Bạch!”

Thẩm Du cũng chờ nhíu mày: “Đúng vậy, tại sao kia chứ?”

Thẩm Tiêu liếc cô: “Đoạn kế tiếp anh đã đoán không được. Em còn không xuống xe? Luyến tiếc anh như vậy sao? Có phải muốn anh hôn một cái thật kêu mới bằng lòng đi xuống?”

Thẩm Du nháy mắt đỏ mặt, trừng anh, vội vàng mở cửa xe đi xuống, sau đó nhìn anh vẫy vẫy tay, cười nói: “Trên đường cẩn thận.”

Thẩm Tiêu buồn cười mà lắc đầu, trong tay thưởng thức móc khóa chibi mới lén lấy từ ba lô của Thẩm Du, nhìn theo bóng dáng cô chạy chậm vào khu dạy học, mới chạy xe ra ngoài.

Thật ra, anh còn có một suy đoán khác, nhưng sợ dọa bé con nhà mình, mới không nói ra.

Có khả năng, Bạch Mộ Vũ đã bị Lâm Tông trực tiếp chộp tới gán nợ cho đám cho vay kia. Nói như vậy, đời con gái của Bạch Mộ Vũ, xem như đã hoàn toàn bị huỷ hoại.

Giấy chung quy là gói không được lửa, chuyện Bạch Mộ Vũ xin nghỉ nửa tháng, không biết từ khi nào làn tràn ra tin tức. Nói, thật ra Bạch Mộ Vũ là bị bắt cóc, nửa tháng sau mới cứu được. Nhưng hình như tinh thần không ổn định, yêu cầu có bác sĩ tâm lý can thiệp điều trị.

Sau khi Lý Dực Dực nói với Thẩm Du về việc này, thật sự là làm Thẩm Du dọa nhảy dựng: “Tình hình cụ thể như thế nào, cậu có biết không?”

“Không biết!” Lý Dực Dực lắc đầu.

Sau đó nói tiếp: “Mẹ nhỏ đó đến trường làm thủ tục xin nghỉ học tạm thời, tin tức này mới truyền ra tới thôi. Nói Bạch Mộ Vũ muốn ở nhà tĩnh dưỡng một đoạn thời gian rất dài. Thật là làm người ngoài ý muốn.”

“Trước đó mình còn tưởng rằng, là bởi vì nhà cậu muốn kiện nhỏ đó, cho nên nó sợ tới mức trốn đi. Thì ra à bị bắt cóc, thật khủng khiếp!”

Thẩm Du biết nhiều hơn so với Lý Dực Dực, nhưng cũng cảm khái theo.

Có một số người, ngày thường được người nhà cưng chiều quá, cho nên nghĩ bản thân là trời, muốn làm gì thì làm, mặc kệ hậu quả. Cuối cùng lại hy sinh chính bản thân mình vào trò chơi của chính họ.

Hết chương 71

 

lust@veland
Chương trước Chương tiếp theo
Bình Luận (0 Bình Luận)