TÌM NHANH
XUYÊN THÀNH EM GÁI VAI ÁC
Tác giả: Tuyết Mặc
View: 3.827
Chương trước Chương tiếp theo
Chương 92: Tiết lộ bất ngờ từ bác sĩ tâm lý
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình

 

Vừa rồi họp xong, lúc những người khác đi, cửa phòng cũng không có đóng lại, cho nên khi Thẩm Tiêu đi một vòng trở về, vừa đứng trước cửa, là có thể dễ dàng nghe được cuộc đối thoại phòng trong của hai người.

Thẩm Du nhìn thấy Thẩm Tiêu xuất hiện, trong lòng cũng là lộp bộp một tiếng, không biết người này đúng lúc vừa vặn nghe được, hay là đã ở cửa nghe nửa ngày, đều nghe hết toàn bộ nội dung bọn họ đang bàn.

Thì thấy anh giống như bệ phóng tên lửa, hùng hổ mà vọt vào, vừa đi còn vừa vén tay áo, Thẩm Du vội vàng chạy đến ngăn anh lại: “Thẩm Tiêu, anh muốn làm cái gì?”

Thẩm Tiêu bị Thẩm Du ngăn cản, lại không bỏ được dùng sức đẩy cô ra, cũng đành dùng ngón tay chỉ vào Hứa Kỳ, buông lời hung ác: “Thằng nhóc thúi, tôi biết ngay là cậu có ý đồ mà! Cậu chờ đó!”

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Vốn dĩ anh vẫn luôn muốn đập nát vở kịch rách nát kia của Hứa Kỳ, lần này thật sự ông trời cũng giúp anh, cho anh một cái cớ tốt như vậy.

Thẩm Du vội vàng lớn tiếng nói: “Anh! Anh đừng như vậy, anh làm em sợ, chúng ta đi thôi, được không anh?”

Thẩm Tiêu cúi đầu nhìn cô, chậm rãi thu hồi một thân lệ khí, đầu óc cũng bình tĩnh lại, tiếp theo sau nâng mắt hung hăng trừng Hứa Kỳ, ôm eo Thẩm Du: “Được, chúng ta đi.”

Hai người đi ra khỏi phòng Hứa Kỳ, không quay đầu lại nhìn một cái.

Đi được một đoạn đường, Thẩm Du vẫn không yên tâm mà dặn dò Thẩm Tiêu: “Anh ấy cũng không có làm quá phận sự, anh đừng làm gì khó xử anh ấy!”

Thẩm Tiêu không quá thoải mái mà liếc nhìn cô: “Em hiểu anh lắm đó.”

Đúng thật là anh nghĩ đợi sau khi trở về, sẽ phá nát vở kịch kia của Hứa Kỳ, xem tên đó còn đắc ý như thế nào nữa, vậy mà dám mơ ước người của anh, chán sống!

“Anh đồng ý với em đi, nha anh?!” Thẩm Du nói.

Thẩm Tiêu nhướng mày: “Em che chở tên đó như vậy, hửm?!”

Thẩm Du trả lời: “Em là đang che chở anh, anh không thể luôn luôn tùy ý muốn làm gì thì làm, như vậy không tốt, em không thích anh như vậy.”

Thẩm Tiêu nhấp miệng, nếu không phải vừa rồi bé con ngăn cản, đúng thật là anh sẽ nhào vào đập Hứa Kỳ một trận ra trò.

Anh ôm eo cô, cúi đầu hôn một cái ở trên trán cô: “Vậy em hãy luôn nhìn anh, đừng để anh làm chuyện sai trái, anh chỉ nghe em.”

Thẩm Du híp mắt cười: “Thật ngoan…”

Hai người trở lại phòng, Thẩm Du chuẩn bị thu dọn đồ vật về nhà, nhưng Thẩm Tiêu một chút cũng không hối hả, mà lôi kéo cô nói muốn ngủ trưa. Kết quả anh ấy căn bản không tính ngủ, mà chỉ là tìm cái cớ kéo cô lên giường mà thôi.

Trận ồn ào này vừa diễn ra, đã diễn đến tận buổi chiều.

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Chờ hai người về đến nhà họ Thẩm, vừa vặn về đúng giờ cơm.

Trên bàn cơm, chú Lý vui tươi hớn hở hỏi cô: “Diễn thế nào? Có thuận lợi không?”

Thẩm Du ăn một con tôm được Thẩm Tiêu lột vỏ sạch sẽ đút vào tận miệng cô: “Cũng được ạ, động tác cốt truyện đều rất quen thuộc, cho nên không có khó khăn gì khi biểu diễn.”

“Vậy suất diễn tiếp theo sẽ ở thành phố nào?” Chú Lý lại hỏi.

Thẩm Du ngây người, cắn cắn đũa, cảm xúc không cao lắm, trả lời: “Con bỏ rồi, nữ chính sẽ đổi thành người khác.”

Chú Lý rất là ngoài ý muốn, mở to miệng, nhìn Thẩm Du, lại nhìn Thẩm Tiêu, sau đó gật đầu, chọn từ ngữ dễ nghe nói: “Bay khắp nơi để diễn đúng thật là sẽ rất mệt, vậy bọn họ tìm kịp một nữ chính khác sao?”

Thẩm Du gật đầu: “Vẫn luôn có một diễn viên thay thế tập chung với tụi con, trong khoảng thời gian này con sẽ hướng dẫn cô ấy, suất diễn tiếp theo sẽ do cô ấy diễn.”

“Ừ, bàn giao rõ ràng là tốt.” Chú Lý nói xong, nhìn Thẩm Tiêu, cũng không nói gì nữa.

Thoạt nhìn tâm trạng Thẩm Tiêu rất tốt, vừa lột tôm cho Thẩm Du, vừa ca hát, Thẩm Du cẩn thận nghe một chút, không ngờ lại là bài 《 Bảo bối 》, cô rất là kinh ngạc mà quay đầu nhìn anh: “Anh cũng biết hát bài này?!”

Anh ấy vẫn là chủ tịch bá đạo mắc bệnh tâm thần kia sao?

Thẩm Tiêu liếc mắt đưa tình với cô: “Muốn nghe bản hoàn chỉnh không?”

Thẩm Du cười: “Vậy an hát đi, em nghe!”

Chú Lý nhịn không được cắt ngang bọn họ: “Ăn cơm cho xong đi, sau đó hai đứa muốn hát hò gì chú không cản.”

Thẩm Tiêu nghiêm túc nói: “Không được, bé cưng của con muốn nghe 《 Bảo bối 》, dù bụng đói con cũng muốn hát.”

Thẩm Du che miệng cười trộm: “Vậy anh mau hát đi, hát không dễ nghe em không cho anh ăn cơm!”

Chú Lý thở dài, bất đắc dĩ cười cười lắc đầu.

Thẩm Tiêu thanh thanh yết hầu, cũng không ngượng ngùng, khẽ nâng cằm bắt đầu hát.

--- Bảo bối bảo bối của anh, tặng cho em một chút ngọt ngào, để em đêm nay có một giấc ngủ ngon. Tiểu quỷ tiểu quỷ của anh, khẽ vuốt gương mặt nhỏ xinh của em…

Giọng Thẩm Tiêu ngoài ý muốn rất dễ nghe, giọng của anh trầm thấp có từ tính, mỗi một từ, một âm điệu đều rất độc đáo. Lúc hát còn mang theo ý cười, nghe mềm mại dịu dàng lại lưu luyến, trong đó không khó nghe ra âm điệu yêu thương cưng chiều.

Thẩm Du nhịn không được nghĩ, nếu anh ấy dùng giọng hát này hát những bản tình ca triền miên kia, sợ là muốn chết chìm cả đống người.

Sau khi ăn xong, Thẩm Du muốn lên lầu tắm rửa, Thẩm Tiêu lại nhắm mắt theo đuôi, cô thấy kỳ lạ, nhìn anh hỏi: “Anh làm gì đi theo em?”

“Anh có một vấn đề rất quan trọng muốn bàn, chúng ta lên phòng em thương lượng một chút.” Thẩm Tiêu dựa vào tay vịn cầu thang, ngửa đầu nhìn cô.

Thẩm Du đứng cao hơn anh hai bậc thang, từ trên cao nhìn xuống hỏi: “Vấn đề quan trọng gì?”

“Đêm nay chúng ta ngủ ở phòng nào?” Anh nói.

Thẩm Du chớp chớp mắt, cố ý nói: “Ngày thường ngủ ở phòng nào, đêm nay ngủ ở đấy! Chuyện này mà còn phải hỏi nữa sao?”

Thẩm Tiêu lại nói: “Nhưng tình huống hiện tại không giống ngày thường...”

Nhớ tới ngày hôm qua nửa đêm vất vả cày cấy, cộng với buổi sáng và buổi trưa cũng lăn lộn một trận, Thẩm Du cảm thấy, nếu đêm nay muốn ngủ ngon, nhất định phải chia phòng ngủ mới được.

Vì thế tàn nhẫn mà nói: “Không giống nhau chỗ nào, đêm nay anh ngoan ngoãn trở về phòng của mình ngủ đi.”

Nói xong, cô xoay người tiếp tục đi lên lầu, Thẩm Tiêu chưa từ bỏ ý định, vẫn lò tò đi theo, vừa lên lầu ba, anh hóa thân thành kẹo mạch nha, dán chặt lên trên lưng cô, ôm cô, đuổi kịp bước chân của cô, hai người như trẻ sinh đôi trong bụng mẹ.

Đi đến trước cửa phòng, Thẩm Du nói: “Buông tay, lập tức.”

Thẩm Tiêu: “Không.”

Thẩm Du:……

Thẩm Du: “Không buông em tức giận cho anh coi, hiện tại em rất mệt, đêm nay chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon.”

Thẩm Tiêu: “Anh chỉ ngủ bên cạnh em, bảo đảm không lộn xộn.”

Thẩm Du: “Không được, anh vươn vai còn có thể đá trúng em, em sợ anh vươn chân tung cước đá bay em xuống giường.”

Thẩm Tiêu:……

Hai người đứng ở cửa thang lầu nói nửa ngày, cuối cùng lấy thất bại của Thẩm Tiêu chấm dứt. Anh phát hiện, nếu Thẩm Du thật sự nghiêm túc lên, sẽ thật sự rất khó đối phó. Hơn nữa hiện tại anh đứng ở trước mặt cô không còn mạnh bạo khí thế ùn ùn như trước.

Thẩm Du bôn ba hai ngày, về phòng ngâm bồn tắm, sau đó lên giường ngủ, sợ Thẩm Tiêu tới quấy rầy, cô còn đặc biệt khóa trái cửa phòng, tên kia thật sự quá dính người.

Thể lực tiêu hao quá độ, làm Thẩm Du vừa dính vào giường thì lập tức ngủ đến quên trời quên đất, chờ cô ngủ đến tự nhiên tỉnh lại, phát hiện bên cạnh nhiều thêm một người đàn ông.

Nhìn chằm chằm Thẩm Tiêu nằm sấp đang ngủ ngon lành, Thẩm Du bất đắc dĩ gãi gãi đầu, cũng không biết anh vào bằng cách nào.

Cô khó chịu khều tỉnh người đàn ông kia: “Anh vào bằng cách nào, cửa đã bị em khóa trái rồi mà?”

Thẩm Tiêu vẫn còn rất buồn ngủ, nhưng nghe hỏi đến chuyện này, gắng gượng giơ tay chỉ chỉ vào cửa sổ: “Đi vào từ nơi đó.”

Thẩm Du nhíu mày, cô nhớ rõ phía dưới là một mặt tường phẳng, căn bản không có cách nào bò lên tới.

Như là đọc hiểu nghi hoặc của cô, Thẩm Tiêu híp mắt bổ sung thêm: “Anh leo từ tầng cao nhất xuống.”

Thẩm Du:……

Thật sự là khó lòng đề phòng.

Kế tiếp mấy ngày, Thẩm Du đều đấu trí đấu dũng với Thẩm Tiêu, muốn tranh thủ ngủ một mình, nhưng mỗi lần đều chấm dứt bằng sự thất bại ê chề. Cuối cùng, chỉ có thể cam chịu để Thẩm Tiêu đến ngủ trong phòng cô.

buổi sáng một ngày nọ, chú Lý nhìn thấy Thẩm Tiêu từ lầu ba xuống dưới, biết ngay mối quan hệ của hai người, nhưng ông cũng không nói gì, chỉ là tìm một thời gian nào đó, nhắc nhỏ Thẩm Du chuyện giấy đăng ký kết hôn.

Thẩm Du lắc đầu, tuy rằng đã tới độ tuổi có thể kết hôn, nhưng cô cảm thấy chờ cô học xong lại nói tiếp.

Trở lại trường học, Thẩm Du vẫn đến phòng tập luyện, cô đến hỗ trợ chỉ đạo Sở Tuệ, người thay thế vai nữ chính. Để cô ấy có thể chân chính đảm nhận trách nhiệm.

Chuyện từ bỏ, đúng thật là do cô không đúng, nhưng cũng là bất đắc dĩ. Cho nên ngoại trừ không có cách nào tiếp tục hoạt động chung với đoàn kịch, nhưng Thẩm Du là vô cùng hy vọng có thể dùng những mặt khác làm bồi thường.

Chỉ là sau khi biết tâm tư của Hứa Kỳ, hiện tại cô có chút không được tự nhiên khi đối mặt với Hứa Kỳ, nhưng cũng không có cách nào giải quyết, chỉ có thể cố gắng tránh ở riêng với anh ta.

Chiều thứ sáu, Thẩm Du chỉ có một tiết học, thời gian còn sớm, phòng tập lại nghỉ, cô cũng không có chỗ nào để đi, ăn không ngồi rồi, đột nhiên muốn đến tập đoàn Thẩm thị tìm Thẩm Tiêu.

Từ sau khi hai người xảy ra quan hệ, Thẩm Du cũng không biết cảm giác an toàn có hay được cải thiện hay chưa? Nhưng công lực dính người của anh ấy thì càng thêm lợi hại.

Mỗi ngày, trừ bỏ đi làm ra, thời gian còn lại, Thẩm Tiêu đều hận không thể vẫn luôn dính ở bên nhau.

Thẩm Du cũng không cảm thấy phiền, ngược lại có hơi đau lòng.

Thẩm Du mới vừa nhận bằng lái xe cách đây hai ngày. Hôm nay cô lái chiếc Porsche Panamera, giống như lời Thẩm Tiêu nói, ít nhất chiếc xe này không khoa trương bằng loạt siêu xe hay Rolls-Royce của anh ấy.

Trên đường đến Thẩm thị, Thẩm Du bỗng nhiên muốn bánh kem của cửa hàng nào đó, nơi Thẩm Tiêu từng dẫn cô đến một lần, nằm ở nơi phồn hoa nhất giữa trung tâm thành phố, vừa lúc tiện đường chạy ngang qua.

Vì thế cô đảo tay lái, chạy đến khu phố buôn bán ở trung tâm thành phố, sau khi dừng xe, bỗng nhiên phát hiện văn phòng bác sĩ tâm lý kia nằm ở bên cạnh.

Cô vẫn luôn hy vọng Thẩm Tiêu có thể tiếp tục gặp bác sĩ tâm lý, cô cảm thấy loại biểu hiện này của anh ấy vẫn còn chưa ổn.

Nghĩ nghĩ, Thẩm Du cũng không đi cửa hàng bánh kem, mà là trực tiếp vào văn phòng tâm lý.

Nửa tiếng sau, cô rời khỏi văn phòng với vẻ mặt kỳ lạ, trở lại trên xe, cũng không nóng nảy lái xe, mà là cẩn thận nhớ lại lời bác sĩ tâm lý nói.

“Tôi có ấn tượng khắc sâu về anh bạn trai kia của cô. Lúc nói chuyện với anh ta, tôi đã có cảm giác lạ lạ…”

“Tâm lý của anh ta rất tốt, có thể nói là rất mạnh mẽ. Người như vậy, thì sẽ không dễ dàng cảm nhận được áp lực. Hơn nữa, lần nói chuyện đó… Hình như từ lúc bắt đầu, anh ta cố ý vô tình dẫn đường tôi đến một nơi nào đó.”

“Nói như vậy có khả năng rất buồn cười, rốt cuộc tôi mới là bác sĩ tâm lý. Nhưng sự thật chính là như thế, cuối cùng, từ những vấn đề trong miệng anh ta, tôi dễ dàng phát hiện anh ta mắc hội chứng vô cùng khuyết thiếu cảm giác an toàn trong tình cảm.”

“Cho nên mới cho ra kết luận, nhưng sau đó tôi nghĩ lại…… Kết luận đó của tôi, có phải chính là kết quả mà anh ta muốn hay không?”

Thẩm Du nghe xong nửa ngày, cũng không rõ ràng lắm, chỉ là có chút ngẩn ngơ: “Ý của bác sĩ là, hội chứng khuyết thiếu cảm giác an toàn, là do anh ấy diễn ra.”

“Tôi cũng không thể xác định, rốt cuộc chỉ là suy đoán. Nói thật, từ trước tới nay, tôi chưa từng gặp được ai có tố chất tâm lý tốt như vậy.”

“Vậy sau đó bác sĩ kêu trợ lý hẹn anh ấy khám thêm lần nữa chính là muốn làm rõ ràng việc này?” Thẩm Du kỳ lạ hỏi.

Bác sĩ phản ứng càng kỳ lạ hơn: “Tôi cảm thấy anh ta không cần đến gặp bác sĩ tâm lý, tại sao còn muốn hẹn khám tiếp, tôi chưa từng kêu trợ lý làm như vậy.”

Thẩm Du:……

Thẩm Du từ văn phòng tâm lý ra tới, cả người vẫn như lọt vào trong sương mù, ngồi ở trong xe suy nghĩ hơn nửa ngày, vẫn là không có manh mối gì. Cô không thể hiểu được những lời kia của bác sĩ.

Thẩm Tiêu có lợi hại, thì cũng không có khả năng cao tay hơn bác sĩ tâm lý, anh ấy lại không phải dân chuyên nghiệp, sao có thể dẫn đường một bác sĩ tâm lý được.

Cách tốt nhất chính là đi đến Thẩm thị, tìm Thẩm Tiêu hỏi rõ.

Hết chương 92

lust@veland
Chương trước Chương tiếp theo
Bình Luận (0 Bình Luận)