TÌM NHANH
XUYÊN THÀNH EM GÁI VAI ÁC
Tác giả: Tuyết Mặc
View: 5.034
Chương trước Chương tiếp theo
Chương 93: Biết được sự thật
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình

 

Trong lòng Thẩm Du có việc, cũng không rảnh lo mua bánh kem, lái xe chạy thẳng đến Thẩm thị.

Dọc theo đường đi, trong đầu cô luôn nhớ lại khoảng thời gian ở chung với Thẩm Tiêu, từng chi tiết một, những hình ảnh ngọt ngào, hành động cử chỉ yêu thương cưng chiều, tình cảm tốt đẹp làm cô đắm chìm trong hạnh phúc, hiện giờ cô càng nghĩ càng thấy ớn.

Nếu bác sĩ tâm lý nói đều là thật sự, vậy lý do gì làm anh ấy lừa gạt được cả bác sĩ tâm lý?

Tại sao anh ấy lại muốn mất công mất sức thiết kế nhiều chuyện như vậy?

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

kết quả cuối cùng, chẳng lẽ chỉ vì không để cô đi diễn khắp nơi, chủ động ở lại bên cạnh anh ấy, tất cả là để thỏa mãn dục vọng khống chế của bản thân.

Nhưng bọn họ mới bắt đầu yêu nhau thôi, anh ấy đã trăm phương ngàn kế tính kế cô như vậy, nếu cả đời dài như vậy thì sao, chẳng lẽ anh ấy đều chuẩn bị sống như thế này sao?

Rõ ràng anh ấy thề thốt là sẽ thay đổi tính tình, chẳng lẽ cái gọi là thay đổi chính là bên ngoài giả vờ đáng thương, bên trong khống chế cô, tính kế cô!!!

Xe dừng lại ở giao lộ đèn xanh đèn đỏ, Thẩm Du mệt mỏi mà nằm gục đầu vào trên tay lái, đến giờ phút này, trong lòng cô vẫn tồn tại hy vọng, có lẽ tất cả đều chỉ là cô suy nghĩ nhiều quá, có lẽ là bác sĩ tâm lý kia nhìn lầm rồi…

Quá một hồi, tiếng kèn xe hết đợt này đến đợt khác từ phía sau vang lên làm Thẩm Du bừng tỉnh, cô mới phát hiện bản thân thất thần, đèn xanh bật cũng chưa chú ý.

Thở sâu, cô làm chính mình đừng miên man suy nghĩ nữa, nà cô đang lái xe, không nên thẫn thờ.

Mười mấy phút sau, thẳng đến khi dừng xe tại bãi đỗ xe ngầm của Thẩm thị, cô mới thở phào nhẹ nhõm, cầm thẻ mà Thẩm Tiêu cho cô, bước vào thang máy riêng, từ bãi đỗ xe trực tiếp lên tầng cao nhất.

Cô đã đã tới mấy lần, trợ lý nhỏ trong khu thư khí đều quen biết được cô, đều cười chào hỏi.

Phụ trách tiếp đãi, trợ lý nhỏ nói: “Chủ tịch đang mở họp ở lầu dưới, chắc cũng gần xong rồi, hay là tiểu thư vào văn phòng chủ tịch chờ đi, để chị lấy chút điểm tâm và trà nước.”

Thẩm Du lung tung gật đầu, trực tiếp đi vào văn phòng Thẩm Tiêu.

Thẩm Du cũng không xa lạ gì chỗ này, sau đi vào, ngồi xuống ở trên sô pha.

Không tới một hồi, trợ lý nhỏ đã bưng điểm tâm và nước trái cây vào, thấy cô cũng không chơi di động, chỉ là ngồi ở chỗ kia ngẩn ngơ, mới hỏi cô: “Tiểu thư có muốn xem tạp chí không?”

Thẩm Du nào có tâm tư xem mấy thứ đó, chỉ là lắc đầu, nói tiếng cảm ơn.

Sau khi trợ lý nhỏ rời khỏi đây, cô cầm ly nước trái cây uống mấy hớp. Trong lòng vẫn nôn nóng, luôn nhịn không được nhớ lại lời nói của bác sĩ tâm lý kia, càng nghĩ tâm trạng càng thấp.

Một lát sau, cô dứt khoát đứng dậy đi dạo ở trong văn phòng, để phân tán lực chú ý của bản thân, văn phòng Thẩm Tiêu rất lớn, cửa sổ sát đất đầy ánh sáng, cô đứng trước cửa sổ một hồi, thẫn thờ nhìn ngựa xe như nước dưới lầu.

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Nơi này vốn không phải là thế giới của cô, nhưng ở đây lâu rồi, có người thích, tự nhiên cũng hòa nhập trong đó, cuộc sống phong phú làm cô không còn nhớ về kiếp trước nữa, những ký ức đó đã xa xăm không còn nhớ rõ.

Cô cho rằng có thể ngọt ngọt ngào ngào với Thẩm Tiêu cho đến hết cả đời này, nhưng cô đột nhiên phát hiện, bản thân suy nghĩ quá ngây thơ rồi.

Trợ lý nhỏ nói Thẩm Tiêu đã gần họp xong, nhưng cô đợi hơn nửa tiếng đồng hồ vẫn còn chưa nhìn thấy bóng dáng anh ấy đâu.

Thẩm Du chậm rì rì đi đến trước kệ sách, bên trên đặt tràn đầy sách, cũng không biết là trang trí cho đẹp, hay là anh ấy thật sự đọc.

Cô đến gần nhìn kỹ xem, đều là sách về kinh tế, phần lớn đều là tối nghĩa khó hiểu, không nằm ở trong lĩnh vực kiến thức của cô cô.

Ngay lúc cô chuẩn bị quay trở về ghế sô pha, thì ánh mắt vừa lúc ngừng ở trước một quyển sách《 300 bài thơ Đường 》

Thẩm Du cảm thấy rất kỳ lạ, đặt sách này ở chung với một đống sách kinh tế có vẻ không thích hợp.

Nhưng ít nhất sách này cô cũng đọc hiểu, vừa lúc tống cổ thời gian, vì thế cô vươn tay lấy sách ra khỏi kệ, tùy tay lật một trang, cũng không nhìn kỹ, trực tiếp quay trở lại sô pha ngồi đọc.

Kết quả, chờ cô nhìn vào, thì mới phát hiện nội dung không giống tên sách, Thẩm Tiêu mà cũng mua nhầm bản lậu sao?

Lại qua mười phút, Thẩm Tiêu mới xoa cổ đi vào văn phòng, nhìn thấy Thẩm Du, anh ngạc nhiên, sau đó là vô cùng vui vẻ đi qua.

“Sao em lại đột nhiên đến đây, em tự lái xe đến sao?” Có thể nhìn thấy Thẩm Du, anh đương nhiên rất vui, nhưng nhớ lại hôm nay cô vừa mới lái xe, vẫn là tay mới, còn lái xe vào khu trung tâm thành phố náo nhiệt, thật sự quá nguy hiểm.

Thẩm Du nắm chặt quyển sách trong tay, nâng mắt nhìn anh, sắc mặt lại lạnh lại nặng nề: “Đây là cái gì?”

Ánh mắt Thẩm Tiêu nhìn theo tay cô, ngay sau đó ngây người, nhưng cũng chỉ trong thời gian vài giây, thần thái trong mắt anh lại khôi phục như thường.

“Tâm lý học.” Anh thực bình tĩnh mà trả lời.

“Nếu là tâm lý học, tại sao lại ẩn mình dưới bìa 《 300 bài thơ Đường 》?” cô mặt không cảm xúc mà truy hỏi tới cùng.

Thẩm Tiêu càng bình tĩnh hơn so với cô: “Anh đường đường là chủ tịch một tập đoàn lớn, bị phát hiện xem sách tâm lý thì còn có ai dám làm ăn buôn bán với anh?”

“Đúng thật là rất có lý.” Thẩm Du cười lạnh trả lời.

Tiếp theo sau lại nói: “Là bởi vì gặp bác sĩ tâm lý, cho nên anh mới muốn tìm sách liên quan đến vấn đề này xem sao?”

Thẩm Tiêu không hề nghĩ ngợi, gật đầu: “Đúng vậy, nếu phát hiện vấn đề, thì phải nghĩ cách giải quyết vấn đề.”

Thẩm Du đứng lên, đặt sách vào chỗ cũ trên kệ, nghiêm túc nói: “Thẩm Tiêu, đến bây giờ mà anh vẫn còn gạt em sao?!”

“Anh gạt em cái gì?” Thẩm Tiêu bất đắc dĩ mà cười cười, nới lỏng cà vạt, muốn đi tới ôm cô.

Không ngờ tay còn chưa có đụng tới cô, đã bị cô vươn tay hất ra, cười lạnh: “Anh mua quyển sách này trước khi gặp bác sĩ tâm lý đúng không?!”

Còn đánh dấu ngay trang hội chứng khuyết thiếu cảm giác an toàn, không khỏi cũng quá khéo đi!

Thẩm Tiêu nhíu mày: “Sao em lại nói như vậy?”

Nếu trước lúc tới đây, cô không có trời xui đất khiến vào văn phòng tâm lý, không có nghe được bác sĩ nói những lời kia, cô khẳng định bản thân chắc chắn sẽ tin lời Thẩm Tiêu mà không nghi ngờ gì.

Trước lúc tới đây, cô còn nghĩ không ra, một người nghiệp dư như anh ấy, rốt cuộc làm như thế nào mà có thể qua mặt được bác sĩ tâm lý. Nhưng vừa mới mở quyển sách này ra đọc, tia hy vọng trong lòng cô đã tan biến, nghi hoặc xem như hoàn toàn giải.

“Anh…” Thẩm Tiêu bước lên giữ chặt cổ tay của cô, ý đồ giải thíchi.

Trong đầu Thẩm Du quay cuồng, cảm xúc trong lòng trào ra tới, nó đã làm cô khống chế không được tính tình.

Cô không muốn nghe anh giải thíchi, xoay cổ tay muốn tránh thoát tay anh, nhưng sức lực của anh rất lớn, căn bản tránh không ra.

Hốc mắt đỏ lên, nói: “Anh vẫn luôn miệng nói anh sẽ thay đổi, nhưng anh vẫn luôn gạt em! Hôm nay em đến văn phòng tâm lý, muốn giúp anh hẹn lịch tái khám, nhưng bác sĩ nói tố chất tâm lý của anh vô cùng tốt, thậm chí anh có thể qua mặt được anh ta!”

Hốc mắt dần dần chứa đầy nước mắt: “Em tin tưởng anh như vậy, lo lắng anh như vậy, nhưng anh lại không ngừng nói dối ở trước mặt em.”

Thẩm Tiêu sợ mạnh tay làm trật cổ tay của cô, dứt khoát dùng sức ôm cô vào trong lòng ngực, luôn miệng dỗ cô: “Đừng tức giận đừng tức giận, em muốn biết cái gì, anh đều nói cho em, em đừng khóc được không?”

Thẩm Du hít hít cái mũi, hung hăng đẩy anh ra, làm hai người vẫn duy trì khoảng cách hai bước: “Anh nói thật với em, có phải sau khi anh biết em có nhiều suất diễn, phải bay khắp nước, anh đã bắt đầu lên kế hoạch chuyện này đúng hay không?”

Thẩm Tiêu nắm tay thành đấm, cau mày trả lời: “Đúng vậy, anh không muốn em rời khỏi anh, không muốn em chạy khắp nơi, chỉ muốn em ở mãi bên cạnh anh thôi. Anh phát hiện, chỉ cần anh yếu thế, em sẽ đau lòng, cho nên anh dứt khoát giả bệnh, mấy chứng bệnh kia rất khó giả vờ, cho nên anh chọn cái này.”

Thẩm Du ngơ ngác mà nhìn anh, khó có thể tin mà nói: “Kết quả anh thành công, bởi vì anh bị bệnh, em phải cẩn thận hành động, sợ anh không vui, em vắt hết óc suy nghĩ nhiều cách, không chỉ dễ dàng từ bỏ vở kịch bản thân chăm chỉ tập luyện trong nhiều tháng, mà thậm chí em còn đem chính mình tặng cho nah, cũng chỉ bởi vì cái hội chứng khuyết thiếu cảm giác an toàn do anh bịa ra kia!”

“Nhìn đầu óc em vì anh choáng váng, cái gì cũng bỏ xuống được, chỉ vì làm anh vui vẻ, có phải anh rất đắc ý hay không, cảm thấy chính mình rất lợi hại đúng không?! Rốt cuộc anh có từng nghĩ cho cảm nhận của em không? Em không phải búp bê, càng không phải là thú cưng của anh. Em là thật lòng muốn sống chung với anh đến hết cuộc đời này, nhưng tại sao anh có thể đối xử với em như vậy?”

Nói cuối cùng, Thẩm Du nhịn không được khóc thành tiếng, hiện tại cô cũng không biết, những lời ngon tiếng ngọt trước kia anh từng nói qua, có phải cũng chỉ là dỗ cô, lừa cô hay không?

Nhìn cô càng ngày càng kích động, Thẩm Tiêu rốt cuộc luống cuống, lại lần nữa tiến lên ôm cô, không ngừng mà kêu tên cô: “Tiểu Du, Tiểu Du, em đừng như vậy, chuyện không có xấu như em nghĩ đâu!”

Anh chỉ là muốn để cô ở lại bên cạnh mình, muốn toàn tâm toàn ý che chở cô, tuy rằng có dùng một vài thủ đoạn, nhưng anh là thật lòng yêu cô, cô không thể vừa tức giận thì đã phủ định toàn bộ tình cảm của anh được.

Thẩm Du đột nhiên dừng khóc thút thít, vô cùng bình tĩnh mà ngẩng đầu nhìn anh: “Em biết, anh không phải cố ý tính kế em, anh chỉ là không lay chuyển được tính cách chuyên chế, độc tài, và dục vọng chiếm hữu của anh. Đến mức anh cần thiết tách em ra khỏi xã hội, bên cạnh em, chỉ có thể có một mình anh tồn tại. Em không thể có tự do, không thể có bạn bè, em chỉ có thể cô đơn một mình cho tới chết đúng không?!”

Thẩm Tiêu trầm mặc, anh không thể cãi lại lời cô nói, bởi vì tất cả chính là tiếng trong của anh, anh thật sự chỉ muốn trong mắt, trong lòng cô chỉ có một người là anh.

Thẩm Du thở sâu, hung hăng đẩy anh ra, xoay người chạy ra ngoài.

Thẩm Tiêu vội vàng đuổi theo đi giữ chặt cô: “Em muốn đi đâu?”

Thẩm Du trừng anh, hung tợn nói: “Đi đến nơi không có anh!”

“Anh không cho phép!” Thẩm Tiêu bá đạo hét lên.

Thẩm Du không chút nào sợ hãi mà nhìn thẳng vào mắt anh, gằn từng chữ: “Vậy anh thử xem, cùng lắm thì hiện tại em đâm đầu chết ở chỗ này! Như vậy em sẽ ở mãi với anh, không bay nhảy khắp nơi nữa!”

Thẩm Tiêu:……

Thừa dịp anh nới lỏng lực tay, Thẩm Du vùng vẫy, cao ngạo như một con khổng tước, chạy thẳng ra thang máy.

Tuy rằng còn không biết muốn đi đâu, nhưng cô chỉ muốn rời xa anh vào lúc này đây…

Đi đến dưới bãi đỗ xe, mới vừa đi đến xe, Thẩm Tiêu đã đuổi theo, cũng không dám quát tháo gì cô, trấn an nói: “Tiểu Du, hiện tại cảm xúc của em không ổn định, đừng tự mình lái xe, em muốn đi nơi nào, anh kêu tài xế đưa em đi được không?”

Thẩm Du hừ lạnh một tiếng, kéo ra cửa xe ngồi vào trong, xe thực mau đã rời khỏi vị trí đậu, nhưng lúc chuyển làn tốc độ quá nhanh cho nên đụng phải cây cột bên cạnh, “rầm” một âm thanh lớn vang vọng khắp bãi đỗ xe ngầm, trực tiếp làm Thẩm Tiêu sợ tới mức chân mềm.

Anh nghiêng ngả lảo đảo mà chạy tới, thì thấy cô từ bên trong đẩy cửa xe, sau đó bình yên vô sự đi ra, xem ra chỉ là đụng phải đầu xe, người không có việc gì.

Thẩm Du thấy Thẩm Tiêu bị dọa đến ánh mắt dại ra, cũng mặc kệ xe, thở phì phò mà xoay người đi, vừa đi vừa buông lời hung ác: “Anh dám lại đây, em không biết bản thân mình sẽ làm ra chuyện gì đây, thật sự, hiện tại chuyện gì em cũng làm được!”

Thẩm Tiêu:……

Hết chương 93

lust@veland
Chương trước Chương tiếp theo
Bình Luận (0 Bình Luận)